“Vị quan lớn này là ai?”
Tống Chí Mai thích thú hỏi, hiện tại việc bà ta cần làm nhất chính là tìm hiểu kỹ lưỡng sau đó chờ thời cơ để thăng quan phát tài!
Dương Viễn Sơn cười ha ha, nói “Vị quan lớn này đến từ Thượng Hải, là giám đốc tập đoàn nhà họ Long, Long Tông Toàn!”
Sau khi nghe thấy cái tên này, Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, hắn cảm thấy trứng nhức, muốn chạy.
Tống Chí Mai cũng ngạc nhiên, sau đó cười phá lên, nói “Dương thiếu gia quả thật là mánh khóe đa dạng, ngay cả giám đốc Long ở Thượng Hải cũng có thể mời về được!"
Dương Viễn Sơn cười nói “Nếu không phải sợ dì Tống dì cảm thấy cháu hấp tấp thì cháu đã gọi giám đốc Long đến đây trước rồi, lúc này hẳn là người đã sắp đến đây."
Lúc nói khóe mắt anh ta còn không kiêng nể ngó nhìn Lý Vân Uyển, muốn từ trên mặt cô ta tìm được một chút biểu tình kinh ngạc.
Lý Vân Uyển lại không phản ứng gì, cô ta đã từng cùng Ngọc Tiểu Long mặt đối mặt, đối với cô ta hiện tại thì tên của các đại nhân vật từ thủ đô đến đã không gây được chút cảm xúc nào. Hơn nữa, cô ta cùng Tề Đẳng Nhàn cùng ở với nhau lâu rồi, tựa hồ cũng nuôi dưỡng được một loại khí chất bề trên cao quý, kiêu ngạo ăn sâu vào máu. Anh có tiền anh giỏi, nhưng có liên quan gì tới tôi đâu?
Thấy Lý Vân Uyển hờ hững, trong Dương Viễn Sơn không khỏi hơi kinh ngạc.
“Từ Ngạo Tuyết gặp phải Tề Đẳng Nhàn cũng phải ăn một vố đau điếng, Long Tông Toàn đã là cái gì?” Lý Vân Uyển trong lòng nghĩ, duỗi tay đè bàn tay đang tác quái trên chân mình.
Tay Tề Đẳng Nhàn bị tay nhỏ của Lý Vân Uyển nắm chặt, hắn lập tức thành thật, yên tĩnh đặt tay trên đùi cô ta.
“Được được được, Dương thiếu gia, cháu làm tốt lắm! Hiện tại dì đang cần kết bạn để mở rộng mối quan hệ đây, nếu được giám đốc Long hỗ trợ thì đúng là đưa than ngày tuyết!” Tống Chí Mai cực kì phấn khởi nói, bà ta mặt mũi hớn hở.
Tề Đẳng Nhàn lại càng muốn chạy sớm, mẹ nó, nếu Long Tông Toàn một lát nữa đến đây, sự việc bị lộ phải làm sao bây giờ?
Lý do lừa dối hiện tại còn chưa nghĩ tới, chiến trường thảm khốc đã sắp rơi xuống tới nơi rồi đúng không? Tình hình kích thích quá, hắn thật là chịu không nổi.
Chẳng qua, nếu muốn chuồn trước cũng phải lấy cớ đã, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Lý Vân Uyển, nếu như lấy cớ không hợp lý cũng khó lòng giải thích được.
Ngay lúc Tề Đẳng Nhàn vắt óc suy nghĩ tìm lý do để trốn sớm ra ngoài thì cửa lớn bỗng nhiên hé ra, sau đó truyền đến tiếng cười sang sảng của Long Tông Toàn.
“Ha ha ha, Dương thiếu gia à, ngọn gió nào thổi anh đến thành phố Trung Hải vậy?” Long Tông Toàn vừa nói vừa đi vào bên trong.
Tống Chí Mai và Dương Viễn Sơn đều đứng dậy nghênh đón ông ta, chờ hai người nhìn thấy mặt của Long Tông Toàn lại không tránh khỏi giật mình.
Cũng không phải tại hai người mà do hiện tại mặt Long Tông Toàn vẫn còn sưng vù, kiểu này hẳn là bị ăn đòn ở nơi nào rồi.
Dương Viễn Sơn ngượng ngùng ho khan một tiếng, nói “Giám đốc Long, mặt ông làm sao thế?”
Long Tông Toàn nói “À à... Việc nhỏ, gặp tai nạn nhỏ thôi mà, không sao hết.”
Dương Viễn Sơn cùng Tống Chí Mai nghe thấy lý do này xong cũng không nghĩ gì thêm.
Tuy nhiên, Lý Vân Uyển nhìn thấy rành rành, vết thương trên mặt Long Tông Toàn, rõ ràng là ai đó đánh mà?
“Giám đốc Long, đây chính là phó giám đốc của chi nhánh Long Môn của chúng tôi tại Thượng Hải, bà Tống Chí Mai!” Dương Viễn Sơn giới thiệu Tống Chí Mai cho Long Tống Toàn.
Lúc này Tề Đẳng Nhàn đã cúi đầu, im lặng ẩn hình, hắn chỉ mong thằng nhãi Long Tống Toàn này giống Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai, đều xem hắn như không khí.
Sau khi Long Tông Toàn nghe Dương Viễn Sơn giới thiệu xong không khỏi lắp bắp kinh hãi, ông ta không nghĩ tới thân phận Tống Chí Mai lại là như thế, một người phụ nữ, thế mà là phó giám đốc của Long Môn tại Thượng Hải?
Tại Thượng Hải đổ về phần lớn tài chính, chi nhánh Long Môn này cũng giống như chi nhánh Long Môn ở thành phố Hương Sơn, là một công ty độc lập.
"Tôi thật không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy bà Tống của Long Môn tại Thượng Hải, nghe thấy danh tiếng không bằng gặp mặt, nghe danh đã lâu, vinh hạnh, vinh hạnh quá!" Long Tông Toàn lập tức nắm tay Tống Chí Mai.
"Tôi cũng nghe thấy tên giám đốc Long đã lâu, như sấm đánh bên tai, tôi đã ngưỡng mộ từ lâu lắm rồi!" Tống Chí Mai cười nói.
Dương Viễn Sơn đưa Long Tông Toàn đến vị trí rồi ngồi xuống sau đó cười ha hả hàn huyên hai câu.
Tống Chí Mai giới thiệu nói "Đây là con gái tôi, Lý Vân Uyển. Vân Uyển, sao không chào hỏi giám đốc Long đi con?"
Lý Vân Uyển hơi mỉm cười "Xin chào giám đốc Long."
Long Tông Toàn chỉ thản nhiên ừ một tiếng, ông ta nhìn sang Tề Đằng Nhàn đang cúi đầu ăn cơm, ngạc nhiên nhíu mày, hơi khó chịu.
Một nhân vật lớn như mình đến thế mà vẫn có người vùi đầu ăn cơm, làm bộ không nhìn thấy mình? Có hiểu lễ phép hay không đây?!
"Anh này là ai, sao không chào hỏi tôi một tiếng nhỉ?" Long Tông Toàn hơi khó chịu lên tiếng.
Tống Chí Mai cười nhạo một tiếng, nói " Giám đốc không cần để ý đâu, chẳng qua là một kẻ xấc xược đi theo con gái tôi đến đây ăn chực bữa cơm thôi!"
Dương Viễn Sơn cười ha hả "Giám đốc Long không cần để ý loại con kiến này, hắn còn chưa hiểu việc đời, không hiểu quy củ lắm."
Ngay lúc này Long Tông Toàn nhìn thấy rõ mặt Tề Đẳng Nhàn, toàn thân lập tức run rẩy, rung rung một trận.
Tề Đẳng Nhàn cũng chấp nhận số phận là mình không thể lừa qua được vụ này. Hắn vội vàng đứng dậy, vọt lẹ tới bên cạnh Long Tông Toàn, duỗi tay nắm lấy tay ông ta.
" y da, chào giám đốc Long, tôi là Tề Đẳng Nhàn, kẻ tầm thường này lần đầu được gặp ông, xin được chỉ giáo nhiều ạ!" Tề Đằng Nhàn nhéo tay Long Tông Toàn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, dù vậy ngữ khí lại vô cùng nhiệt tình.
Long Tông Toàn bị Tề Đằng Nhàn dọa cho choáng đầu, hai chân nhịn không được run run. Đến khi Tề Đẳng Nhàn dùng sức nhéo tay ông ta, ông ta cảm thấy xương ngón tay mình giống như bị nghiền nát!
"A..." Long Tông Toàn rên rỉ một tiếng, ông ta làm ăn nhiều năm như thế, vẫn phải có khả năng nhìn mặt đoán ý.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới nói đây là lần đầu gặp mặt, vậy tất nhiên hắn không muốn ông ta nhận ra mình.
Ông ta nghĩ đến con gái Tống Chi Mai- Lý Vân Uyển xinh đẹp động lòng người- Long Tông Toàn lập tức rõ ràng hơn phân nửa...
Giám đốc Tề chắc cũng là tên đàn ông lòng dạ gian xảo ở sau lưng vợ tán gái, khó trách hắn muốn vờ như không quen biết mình.
Đương nhiên, nếu Tề Đẳng Nhàn muốn làm như vậy ông ta cũng không dám không tuân theo. Nếu không thì để đối phương nắm cổ áo đánh một trận vì tội miệng rộng thì thật không đáng chút nào.
Long Tông Toàn đã bị Tề Đằng Nhàn dọa vỡ mật, hơn nữa ông ta đã biết Tề Đẳng Nhàn là con trai Tề Bất Ngữ, sao còn dám trêu chọc hắn, làm hắn không vui?
Lông mày Tống Chí Mai nhếch lên, quát lên một cách tức giận "Lớn mật, sao cậu dám vô lễ với giám đốc Long như vậy hả?"
Dương Viễn Sơn cũng quát lớn "Tên quê mùa này còn không nhanh bỏ tay giám đốc Long ra? Cậu làm sao xứng cầm tay của giám đốc Long?"
"À ha ha, chào giám đốc Tề, xin chào ạ! Không dám chỉ giáo, không dám ạ!" Sau khi hoàn hồn, Long Tông Toàn lập tức nắm lấy tay Tề Đẳng Nhàn lắc lấy lắc để.
Lúc nghe ông ta nói vậy, vẻ mặt đang âm trầm của Tề Đẳng Nhàn cũng dần tan, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra phán đoán của hắn là chính xác.
Tống Chí Mai và Dương Viễn Sơn nghe được Long Tông Toàn nói thì ngẩn người.