Một màn này làm cho tất cả mọi người ở hiện trường kinh ngạc!  

             Hung tợn như thế sao? Bị từ chối thì đoạt luôn à?!   

             Cao Phàm tức giận không thể kìm được, lớn tiếng nói:" Buông cô ấy ra, nếu không tôi trực tiếp báo cảnh sát!”   

             Tề Đẳng Nhàn căn bản không thèm để ý, mở cửa chiếc xe Aston Martin one77 bên cạnh, hất Dương Quan Quan vào bên trong, còn thuận tiện đẩy thật mạnh trên mông cô một cái.  

             Giọng nói của Cao Phàm lúc này bỗng nhiên dừng lại, không còn lí do nào khác chỉ vì Tề Đẳng Nhàn sử dụng lại là chiếc xe Aston Martin one 77 này.  

             Những người qua đường tại thời điểm này đều không nói được gì.  

             Hóa ra, không phải là chiếc BMW x1, mà là chiếc Aston Martin one 77 với mức giá cực phóng đại!  

             "Ô...Nguyên lai đây mới thực sự là đại gia chân chính, chẳng trách dám cướp người ngay trên đường!"  

             "Nếu là tôi thì tôi sẽ nguyện ý đi Aston Martin one 77, không đi Rolls-Royce!”  

             "Tôi thấy người đẹp đó là một cao thủ cấp bậc Hải Vương, cố tình lấy ra Aston Martin one 77 và coi Rolls-Royce chỉ là xe dự phòng."  

             "Tội nghiệp, Rolls Royce đã lưu lạc thành xe dự phòng, đúng là thế giới của người có tiền thật khó hiểu!"  

             Lúc này tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Cao Phàm, khiến Cao Phàm hận không thể trực tiếp tìm một khe đất hở chui vào.  

             Tất cả mọi người đều cảm thấy Dương Quan Quan và Tề Đẳng Nhàn mới là dành cho nhau, Cao Phàm xuất hiện ở đây chẳng qua chỉ là một cái vỏ dự phòng được Dương Quan Quan lấy ra để khích tướng mà thôi.  

             Mọi người nghĩ như vậy cũng là bình thường, suy cho cùng một người phụ nữ phải có mưu mô và xảo quyệt như nào mới có thể khiến hai người đàn ông lái xe hơi sang trọng như vậy phải tranh giành nhau.  

             Cao Phàm cảm thấy chua xót trong miệng, chiếc Rolls-Royce mà anh lái trong nháy mắt đã hết giá trị, làm sao có thể so sánh được với chiếc Aston Martin one 77 của người ta?  

             "Tề Đẳng Nhàn, anh là đồ biến thái, anh làm gì vậy?!" Dương Quan Quan sau khi lên xe, không khỏi thẹn quá hóa giận mắng to. Trước mặt nhiều người như vậy bị anh ném lên xe làm cô xấu hổ muốn chết  

             Tề Đẳng Nhàn cười nhẹ, nói:" Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, tôi đang bảo vệ cô theo như lời tôi đã hứa."  

             Dương Quan Quan tức giận nói:" Anh bảo vệ cái gì, tôi chẳng qua là đi ăn bữa cơm cùng người khác mà thôi!"  

             Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói:" Anh ta không có ý tốt, tôi đang suy nghĩ cho an toàn của cô, miễn cho cô lại ghét bỏ tôi không bảo vệ được cô."  

             Dương Quan Quan tức giận đến trước mắt tối sầm, lí do này đúng thật là cưỡng từ đoạt lí! Cô cười lạnh, nói:" Sao anh lại biết người ta không có ý tốt?"  

             Tề đẳng Nhàn nói:" Tâm tư của nam nhân! Tôi đối với cô không có ý tốt, anh ta sẽ có ý tốt chắc?"  

             "Uh..."  

             Dương Quan Quan nghẹn họng, mặt đỏ tới mang tai, anh nói thẳng tới mức vậy luôn. Thật là quá đáng mà!  

             Nhưng nội tâm cô chẳng hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ? Chẳng nhẽ thật sự là do được lão biến thái này nhớ thương sao?  

             "Hơn nữa, tôi cố ý đến tổ chức sinh nhật cho cô, cô làm thư ký, tốt xấu gì cũng cho ông chủ chút mặt mũi chứ?"  

             "Cô nhìn xem, để tổ chức sinh nhật cho cô tôi còn lái cả Aston Martin one 77 tới".  

             "Nếu để cô đi cùng một người phá sản, thì người ta không cười chết tôi à?"  

             Tề Đẳng Nhàn mặt không đổi sắc nói dối, khiến Dương Quan Quan đều sửng sốt một chút.  

             Cô thật không ngờ, Tề Đẳng Nhàn lại nhớ rõ sinh nhật của mình, lại còn để ý đến như vậy, cố ý lái siêu xe tới đón.  

             Cô biết rất rõ bình thường Tề Đẳng Nhàn không lái chiếc xe này, đi đâu cũng dùng chiếc Phaeton kia, hôm nay lái xe này tới đây hiển nhiên là có mục đích khác.  

             "Được rồi, là tôi không lĩnh hội được lòng tốt của anh, tôi sai rồi!" Dương Quan Quan tự giác đeo dây an toàn lên.  

             "Đương nhiên!" Tề Đẳng Nhàn cười ha hả nói, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.   

             Kỹ năng của hắn ngày càng tiến bộ không còn xấu hổ như lần bị Lý Vân Uyển quấy rối năm xưa.  

             Dương Quan Quan nói:" Nếu anh cố ý đến tổ chức sinh nhật cho tôi, vậy có quà sinh nhật chứ? Nói thật, đây là sinh nhật đầu tiên của tôi với mọi người trong hơn hai mươi năm qua."   

             Lúc cô ở Dương gia đương nhiên cũng đón sinh nhật, nhưng mà ngày đó cũng quá thảm, những người của Dương gia sẽ làm ra một số chuyện vào ngày sinh nhật của cô để cố ý làm cho cô ghê tởm... Sau khi rời khỏi Dương gia, cô cũng không đón sinh nhật thêm một lần nào nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn không khỏi sửng sốt một chút.  

             Dương Quan Quan cười lạnh nói:" Xem ra lời nói dối của anh vẫn còn sơ hở!"  

             Tề Đẳng Nhàn tức giận nói:" Cô lại dám nghi ngờ thành ý của ông chủ à? Mẹ kiếp, làm phản rồi đúng không!"   

             Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn một tay cầm vô lăng, một tay lấy ra bùa may mắn Kiều Thu Mộng đưa cho hắn hôm qua.  

             "Cho cô, bùa may mắn này rất quý, số lượng siêu giới hạn, có tiền không chắc đã mua được đâu!" Tề Đẳng Nhàn nói, đồng thời khen ngợi sự cơ trí của mình.  

             Dương Quan Quan lần này thật sự khiếp sợ, không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn cư nhiên thật sự chuẩn bị quà cho mình, lại còn sang trọng và dụng tâm như vậy!   

             Đột nhiên, cô cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ sự chân thành của anh.   

     Phải nói, thao tác này của Tề Đẳng Nhàn rất khoa trương.  

             Lý Vân Uyển tặng cây bút Parker cho hắn, hắn đưa cho Kiều Thu Mộng làm quà.  

             Kiều Thu Mộng đưa hắn bùa may mắn, hôm nay lại tới tay Dương Quan Quan   

             Tay này mượn hoa hiến phật, bị hắn chơi đùa ra tới.  

             "Cảm ơn anh, tôi rất thích món quà này" Dương Quan Quan không chút do dự cầm lấy, nắm chặt bùa trong tay, cảm giác thật ấm áp.  

             "Thích là tốt, lần sau không cho phép nghi ngờ ông chủ của cô" Tề Đẳng Nhàn không biết xấu hổ nói.  

             Trong ánh mắt Dương Quan Quan có thêm vài phần ôn nhu, lặng lẽ nghịch chiếc bùa may mắn tinh xảo này, cô rất thích nó.   

             Rất nhanh, Tề Đẳng Nhàn liền trực tiếp lái xe xuống dưới lầu căn hộ của Dương Quan Quan rồi tùy tiện mua mấy món ăn trong siêu thị.  

             Dương Quan Quan trong tay cầm chiếc bánh ngọt nhỏ đi theo bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, nhìn bộ dáng mua đồ ăn của anh, tinh thần nhất thời không khỏi có chút hoảng hốt.  

             "Mình đang nghĩ gì vậy? Người này chính là một lão biến thái, ăn trong chén nhìn trong nồi, mình ngàn vạn lần không thể bị thủ đoạn này của anh mê hoặc!" Dương Quan Quan đưa tay vỗ vỗ hai má để trấn tĩnh lại.  

             Sau khi trở lại căn hộ, Tề Đẳng Nhàn chủ động sắp một bàn cơm với màu sắc và hương vị đầy đủ, khiến cho Dương Quan Quan nuốt nước miếng liên tục.  

             Ăn cơm xong liền bày ra chiếc bánh ngọt nhỏ, sau khi tắt đèn thắp nến, Dương Quan Quan mới phát hiện, tất cả đều xa lạ nhưng lại khiến bản thân cảm động đến như vậy.   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play