Loại phụ nữ khôn khéo như Lý Vân Uyển đương nhiên sẽ không thể không nhận ra sự khác thường của Tề Đẳng Nhàn, cô ta luôn cảm thấy thái độ Tề Đẳng Nhàn đối xử với mình không còn được nóng bỏng như lúc trước.
Nhưng tình cảm lại không giảm, dường như là đã không còn chủ động nhiều như trước nữa.
Sau đó Tề Đẳng Nhàn nhận ra rằng Lý Vân Uyển thường xuyên tìm cớ để kiểm tra điện thoại di động của hắn, thậm chí cô ta còn chủ động ngồi vào trong lòng ngực hắn, vừa thân mật vừa dùng cái mũi để ngửi khắp nơi giống như một con chó, dường như đang muốn tìm mùi nước hoa mà chính mình đã tự tưởng tượng.
"Hử? Tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa?" Lý Vân Uyển cố tình hỏi.
"Có à?" Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh hỏi ngược lại.
Lý Vân Uyển buông lỏng sự đề phòng, cẩn thận ngửi lại một lần nữa rồi nói: "Hình như là mùi nước sát trùng ở bệnh viện?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ừ... Gần đây một người bạn của tôi bị bệnh, thế nên không ít lần đến bệnh viện thăm."
Nếu là mùi sát trùng thì Lý Vân Uyển sẽ không nghĩ quá nhiều, sau khi chớp mắt cũng không truy cứu lai lịch của mùi hương này.
Nhưng mà cô ta đã quên một điều, Tề Đẳng Nhàn kỳ lạ như thế thì làm sao có bạn được?
"Anh Tề, em nghe bạn em nói đã nhìn thấy anh đi dạo phố với một người con gái." Đột ngột Lý Vân Uyển nói.
"Nhảm nhí, mấy ngày qua ông đây không có đi dạo phố!" Tề Đẳng Nhàn cười khẩy một tiếng: "Có phải em đang nghi ngờ tôi không?"
"Không có." Lý Vân Uyển lắc đầu mỉm cười.
Nếu Tề Đẳng Nhàn lấy cớ đi dạo với Hướng Đông Tình hoặc là người khác, thì chắc chắn Lý Vân Uyển sẽ tiếp tục nghi ngờ hơn nữa.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại nói thẳng bản thân không có đi dạo phố, khiến Lý Vân Uyển càng thêm yên tâm.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tại sao hôm nay em lại kỳ lạ như vậy?"
Lý Vân Uyển nói: "Kỳ lạ chỗ nào? Chẳng qua là em cảm thấy anh có chỗ không đúng, dường như gần đây sự nhiệt tình của anh dành cho em đã giảm rồi."
Tề Đẳng Nhàn nói: "Sao có thể như vậy, chỉ là do gần đây em luôn ở bên cạnh mẹ của em, thế nên chúng ta không thể ở bên cạnh nhau."
Lý Vân Uyển lấy một cây bút máy từ trong túi ra tặng cho Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: "Tặng anh, em cố ý đặt mua bút máy Parker phiên bản giới hạn trên mạng, nó rất rất quý giá!"
Tề Đẳng Nhàn nhận lấy không chút khách khí.
Lý Vân Uyển nói tiếp: "Hai ngày nữa sẽ là sinh nhật của em, anh hãy chuẩn bị để gặp mặt mẹ của em."
"Ừ... Không cần phải lo lắng." Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng giọng điệu bình thản.
Sau khi tan làm thì Tề Đẳng Nhàn nhận được điện thoại của Kiều Thu Mộng.
Tề Đẳng Nhàn đành chạy đến nhà họ Kiều, sắc mặt của Kiều Thu Mộng đã hồng hào hơn trước, băng gạc trên đầu cũng đã tháo xuống, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn đau đầu.
"Chồng ơi, đây là quà em tặng cho anh!" Sau khi Kiều Thu Mộng nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn bước vào, ngay lập tức cô ta lấy một món quà đắt tiền từ trong túi ra.
Tề Đẳng Nhàn vươn tay nhận lấy rồi nói: "A, cảm ơn em!"
Sau đó hắn phát hiện Kiều Thu Mộng đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt, hắn không khỏi ngây người.
Kiều Thu Mộng thất vọng nói: "Không có quà tặng em ư? Hôm nay là ngày kỷ niệm chúng ta gặp nhau!"
Tề Đẳng Nhàn không khỏi ngây người thêm lần nữa, còn có chuyện này nữa à?
"Chắc Thu Mộng đang nói đến ngày đầu tiên các cháu gặp nhau khi còn nhỏ."
"Cháu không nhớ, không ngờ là cô ấy vẫn còn nhớ rõ ngày này."
"Ha ha... Thu Mộng con cứ yên tâm, nhất định Đẳng Nhàn sẽ chuẩn bị quà cho con."
Kiến Quốc Đào vừa giải thích vừa giảng hòa thay cho Tề Đẳng Nhàn.
Kiều Thu Mộng nhìn Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: "Thật ư? Hẳn là anh vẫn còn nhớ? Thế nên anh mới chuẩn bị quà cho em!"
Tề Đẳng Nhàn vuốt lòng ngực của chính mình ngay lập tức, nói rất chắc nịch: "Chắc chắn rồi, sao anh có thể không chuẩn bị quà cho em?"
Sau khi nói xong lời này, hắn sờ túi của chính mình, trực tiếp móc ra cây bút Parker được tặng bởi Lý Vân Uyển rồi đưa cho Kiều Thu Mộng.
"Em nhìn này, đây là cây bút máy phiên bản giới hạn mà anh đã chuẩn bị từ trước, anh cố ý đấu giá trên mạng để mua đấy, món quà chỉ dành riêng cho em!" Dáng vẻ của Tề Đẳng Nhàn trông rất của người phúc ta.
"Nếu em dùng cây bút này thì có thể xử lý tốt những công việc trong văn phòng."
"Mỗi khi ký tên, em có thể nhớ đến anh."
"Sau đó nhờ sự cổ vũ của anh dành cho em thì em càng có thêm động lực để làm việc, tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn!"
Kiều Thu Mộng bị những lời nói hùng hồn của Tề Đẳng Nhàn làm cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt lưng tròng, cô ta trân trọng ôm cây bút vào trong lòng ngực rồi nói: "Cảm ơn chồng!"
Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng nói: "Em không cần phải khách khí!"
Đồng thời, trong lòng Tề Đẳng Nhàn có chút ngạc nhiên, không ngờ Kiều Thu Mộng thế mà vẫn còn nhớ ngày đầu tiên hai người gặp nhau khi còn nhỏ!
Xem ra chính mình ở trong lòng Kiều Thu Mộng cũng không hư hỏng tới như vậy!
Nhớ lại mấy lần gây chuyện lúc trước, Kiều Thu Mộng đều tìm cách để hắn có thể chạy trốn, nếu bây giờ cẩn thận suy nghĩ thì có thể thấy trong đó chứa rất nhiều sự quan tâm.
Thao tác cợt nhả này của Tề Đẳng Nhàn rất lưu loát, quà Lý Vân Uyển vừa tặng cho hắn, chỉ vừa qua tay là đã bị hắn tặng cho Kiều Thu Mộng không chớp mắt, bộ dạng nói dối cũng rất thành thạo, quả thật là có thiên phú của một tên trai đểu.
"Ha ha ha, mọi người đều rất vui, mau đến đây ăn cơm!" Kiều Quốc Đào vui vẻ nói.
"Vâng, cảm ơn chú Kiều." Tề Đẳng Nhàn đáp lại.
Kiều Thu Mộng chớp mắt tò mò hỏi: "Chồng à, tại sao anh lại gọi ba của em là chú như thế? Anh cũng phải gọi bằng ba!"
Kiều Quốc Đào giảng hòa nhanh chóng: "Đó là do Đẳng Nhàn đã gọi ba như vậy từ khi còn nhỏ, trong lúc nhất thời vẫn không thể thay đổi, con không nhớ à?"
Kiều Thu Mộng gật đầu trầm ngâm rồi mới nói: "Hình như là có chuyện như vậy."
Tề Đẳng Nhàn giơ ngón tay cái cho Kiều Quốc Đào, ý nói ông rất cao siêu.
Trong lòng Kiều Quốc Đào buồn bực không vui khi nhận được lời khen ấy, nếu lúc trước kiên trì với ý nghĩ của chính mình, để Tề Đẳng Nhàn thay đổi cách gọi thì bây giờ lời nói sẽ vô cùng hợp lẽ!
Trông thấy Kiều Thu Mộng vẫn luôn thưởng thức cây bút Parker trong tay, lập tức Tề Đẳng Nhàn nói: "Thu Mộng, em phải bảo quản cây bút này cho thật kỹ.. Để tránh bị mất, thì vẫn nên đặt trong văn phòng để ký văn kiện thôi, đừng để chỗ khác."
Lời này của hắn cũng là bởi vì muốn phòng ngừa cẩn thận, miễn cho Kiều Thu Mộng luôn mang theo cây bút này bên người, khi bị Lý Vân Uyển nhìn thấy, nếu như vậy thì sẽ xảy ra cảnh bắt gian cực kỳ khủng khiếp.
Kiều Thu Mộng gật đầu nói ngay lập tức: "Chồng ơi anh cứ yên tâm, em sẽ bảo quản nó thật cẩn thận, em sẽ luôn nghe theo anh, đặt trong văn phòng dùng để xử lý mọi công việc!"
Tề Đẳng Nhàn bày tỏ bản thân cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, Tề Đẳng Nhàn chuẩn bị về nhà, Kiều Thu Mộng bỗng nói: "Em cùng anh trở về Vân Đỉnh Thiên Cung!"
Ấn tượng của cô ta đối với chuyện Tề Đẳng Nhàn ở "Vân Đỉnh Thiên Cung" vẫn khắc sâu như trước.
Kiều Quốc Đào vội nói: "Thu Mộng, gần đây Đẳng Nhàn rất bận, vết thương của con cũng chưa lành, thế nên tạm thời con đừng quấy rầy cậu ấy."
"À... Con quên mất, chồng đang làm việc giúp cho tập đoàn Hướng thị, dạo gần đây rất bận rộn!" Kiều Thu Mộng hoàn hồn nói.
Dường như cô ta đã nhớ lại rất nhiều chuyện về Tề Đẳng Nhàn, nhưng cũng quên không ít chi tiết trong đó.
Những chi tiết đó thường xuyên làm cô ta cảm thấy rất nhục nhã.
"Chồng à, anh phải chú ý sức khỏe, nhớ phải nghỉ ngơi đầy đủ, đừng chỉ lo công việc!" Kiều Thu Mộng dịu dàng nói: "Em cảm thấy bản thân đã khỏe hơn rất nhiều, ngày mai em muốn đi làm thử!"