Mỗi lời nói hành động của Hoàng Văn Đào đều mang phong thái đủ để khiến người khác ngưỡng mộ, bắt chước theo, giống như tác phẩm kinh điển “Người đỡ đầu”.  

             “Không hổ là ông lớn Hoàng, phong cách nói chuyện và làm việc đều rất hào phóng, nghiêm túc, khiến người khác thật khâm phục!”  

             “Nếu tôi có được một phần mười khí chất của ông lớn Hoàng thì có lẽ đời này cũng sẽ không tầm thường rồi!”  

             “Cái thằng nhóc này ấy vậy mà lại chọc vào bạn của ông lớn Hoàng, hôm nay thế nào cũng ăn trái đắng.”  

             Mọi người thi nhau khen ngợi, vừa cảm thấy Hoàng Văn Đào là người tai to mặt lớn vô cùng phông đọ, vừa cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chọc phải bạn Hoàng Văn Đào đúng là quá xui xẻo.  

             Long Tông Toàn cũng cảm thấy tinh thần được tăng lên rất nhiều nên càng thêm kiêu ngạo, lớn giọng nói: “Tai bị điếc à mà không nghe thấy lời của ông lớn Hoàng hả?”  

             “Quỳ ngay xuống cầu xin tôi tha thứ, sau đó đợi tôi xử lí!”  

             Tề Đẳng Nhàn chợt quay đầu, nói: “ Ồn ào!”  

             Vừa nói hắn vừa giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Long Tông Toàn.  

             Một tiếng giòn vang lên, cả người Long Tông Toàn lộn nhào trên không trung rồi té mạnh lên mặt đất.  

             Cái tát này đối với ông ta mà nói không phải là không có lợi, ít nhất thì bây giờ hai bên mặt ông ta đã cân xứng nhau rồi.  

             Nhìn thấy cảnh này mọi người không khỏi ngạc nhiên!  

             Rõ ràng là Hoàng Văn Đào đã cảnh cáo rồi nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn dám ra tay với Long Tông Toàn, hơn nữa còn tát mạnh như vậy, này là chẳng hề tôn trọng Hoàng Văn Đào chút nào!  

             “Khốn khiếp!” Hoàng Văn Đào không kìm được tức giận.  

             “Ông lớn Hoàng đối đãi với ân nhân của gia đình mình như thế hả?” Tề Đẳng Bình nhìn Hoàng Văn Đào hờ hững nói.  

             Lúc này Hoàng Văn Đào mới thấy rõ rốt cuộc hắn là ai nên không khỏi ngạc nhiên, nhíu mày nói: “Sao lại là cậu chứ?”  

             Long Tông Toàn kêu gào: “Ông lớn Hoàng, sao ông không xử lí luôn thằng nhãi này đi!”  

             Hoàng Văn Đào vẫn bất động, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo.  

             “Hôm nay ông lớn Hoàng định giúp tên Long Tông Toàn này ra mặt à?” Tề Đẳng Nhanh không kìm được cười hỏi.  

             “À…” Hoàng Văn Đào chợt hơi nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.  

             Tề Đẳng Nhàn là ân nhân nhà họ Hoàng. Trong tiệc sinh nhật Hoàng Tình Ca, vì bảo vệ danh dự nhà họ Hoàng mà đuổi Trần Hùng Phi được nhà Hương Sơn Hà mời đến, bằng không nhà họ Hoàng đã mất hết mặt mũi ở thành phố Trung Hải rồi!  

             Nhưng đối với Hoàng Văn Đào chỉ biết lợi ích là trên hết thì đây không phải lí do cản ông ta ra tay.  

             Thực tế thì cái làm ông ta kiêng dè nhất là năng lực của Tề Đẳng Nhàn, vậy mà hắn lại lấy ra 10 tỷ rót vón vào tập đoàn Hướng thị.  

             Này chưa là gì, về sau hắn gây áp lực cho Từ Ngạo Tuyết ở hội nghị xúc tiến đầu tư tỉnh Đông Hải, mời Bogdanov tiếng tăm lẫy lừng khiến tập đoàn Từ thị nhận thất bại!  

             Bây giờ thâm tâm của nhiều doanh nhân ủng hộ liên minh thương nghiệp đã bắt đầu hơi dao động, hiện nay hạng mục Cảng Nước Sâu cũng đã rơi vào tay Hướng Đông Tình.  

             “Ha ha, sao lại thế được chứ? Cái mà Hoàng Văn Đào tôi đây luôn coi trọng nhất là tình nghĩa!”  

             “Cậu Tề từng giúp nhà họ Hoàng chúng tôi, Hoàng văn Đào sẽ không bao giờ quên.”  

             “Sao có thể vì chút chuyện như này mà trở mặt với cậu chứ?”  

             “Nếu như vậy thì chẳng phải nói Hoàng Văn Đào tôi đây là người vô tình vô nghĩa à?”  

             Hoàng Văn Đào nói vô cùng ngay thẳng, mỗi một câu đều nói thêm Tề Đẳng Nhàn có ơn với nhà họ Hoàng bọn họ.  

             Cứ như thế thì vừa không mất mặt mà vừa có thể diện.  

             Đúng thật, hắn vừa dứt lời, mọi người vây xem đều không khỏi khen ngợi, cảm thấy một người tai to mặt lớn như Hoàng Văn Đào vậy mà lại trọng tình trọng nghĩa như thế, thật là hiếm có.  

             Cùng lúc đó, họ cũng cảm thấy Tề Đẳng Nhàn quá ư là may mắn, vậy mà lại có ơn với nhà họ Hoàng, có thể tránh được cái chết.  

             Long Tông Toàn gần như tức hộc máu, tức giận nói: “Ông lớn Hoàng, ông có ý gì? Vừa mới bảo đảm sẽ xử lý việc này, giờ lại nói thế?”  

             Hoàng Văn Đào ho một tiếng, nói với Long Tông Toàn: “Giám đốc Long, Hoàng Văn Đào tôi là người trọng tình trọng nghĩa, ông không phải là không biết! Nếu tôi trở mặt với cậu Tề thì sau này tôi còn làm người như thế nào đây?”  

             “Nếu ông bằng lòng, tôi có thể làm người ở giữa, hoà giải ân oán của ông với cậu Tề.”  

             “Tôi tin là cậu Tề sẽ bằng lòng để cho tôi cái thể diện này.”  

             “Long Tông Toàn nổi khùng nói: “Hoà giải? Hoà giải cái chó má, ông đây không đội trời chung với hắn, hôm nay, tôi và hắn chỉ có một người có thể rời khỏi đây!”  

             Hoàng Văn Đào nhún vai, nói: “Nếu giám đốc Long nói như vậy rồi thì tôi cũng không còn gì để nói nữa, cứ như vậy đi.”  

             Hoàng Văn Đào không hổ là người từng trải, nói một lúc đã có mặt mũi, cũng được thể diện, chẳng lỗ gì cả, còn được cái danh trọng tình trọng nghĩa.  

             Thật ra thì nếu lúc nãy nếu Long Tông Toàn đồng ý hoà giải thì Hoàng Văn Đào cũng đã nghĩ ra cớ thoái thác rồi.  

             Hoàng Văn Đào biết rõ cái tính tình chó má kia của Tề Đẳng Nhàn, ngay cả em trai Hoàng Văn Lãng gây chuyện với Shevchenko cũng bị Tề Đănge Nhàn trở mặt mắng hai câu.  

             Nếu thật sự làm to chuyện thì Tề Đẳng Nhàn cũng sẽ không để ông ta chút thể diện nào.  

             “Cậu Tề, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.  n oán giữa cậu với giám đốc Long tôi không tham dự!” Hoàng Văn Đào nói với Tề Đẳng Nhàn.  

             “Cảm ơn ông lớn Hoàng.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, bình tĩnh nói.  

             “À… Nhưng tôi phải nhắc cậu Tề một câu, phải khoan dung độ lượng, dù gì thì giám đốc Long cũng là người đế đô, có chỗ dựa.” Hoàng Văn Đào nói.  

             “Ông ta nói rồi, tôi và ông ta chỉ có một người có thể rời khỏi đây.” Tề Đẳng Nhàn cười như không cười nói.  

     Hoàng Văn Đào cảm thấy da đầu hơi lạnh, tên Long Tông Toàn này không biết sống chết, lần này có lẽ sẽ bị Tề Đẳng Nhàn chỉnh đến chết!  

             Sau khi nói xonh câu này, ông ta không nhiều lời nữa, vẫy tay chào rồi mang theo người rời đi.  

             Tề Đẳng Nhàn híp mắt nói: “Giám đốc Long, kiên nhẫn của tôi có hạn, cho ông cơ hội cuối.”  

             “Nếu ông không gọi được người đến giẫm chết tôi, vậy tôi phải đưa ông vào nhà xác rồi.”  

             “Ông có thể thử xem tôi có phải đang nói giỡn với ông không.”  

             Nhìn vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Tề Đẳng Nhàn, Long Tông Toàn cảm thấy lạnh cả người, ông ta không chút do dự gọi điện cho Dương Lệnh Quang.  

             “Chào chủ tịch Dương, tôi là Long Tông Toàn. Tôi suy xét kỹ chuyện đầu tư vào tỉnh Đông Hải, cảm thấy vẫn chưa được!” Long Tông Toàn nói.  

             “Hả? Giám đốc Long thay đổi ý định à? Này thật sự tốt quá!” Dương Lệnh Quang ngạc nhiên, sau đó mặt mày hớn hở nói.  

             Tập đoàn Long thị của Long Tông Toàn là tập đoạn lớn, nếu có thể đến tỉnh Đông Hải đầu tư thì đương nhiên hắn hoan nghênh cả hai tay rồi.  

             Long Tông Toàn ho một tiếng, nói: “Nhưng mà trước đó tôi muốn nhờ chủ tịch Dương giúp giải quyết chút chuyện.”  

             “Bây giờ tôi đang ở bệnh viện đứng đầu thành phố Trung Hải do một kẻ xấu làm bị thương, hơn nữa hắn còn muốn lừa bịp tống tiền tôi một trăm triệu…”  

             “Người này có chỗ dựa, tôi gọi hai đám người đều vô dụng, do đó chỉ có thể làm phiền chủ tịch Dương!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play