Sự việc kết thúc với lời xin lỗi của Shevchenko, đám người chứng kiến ​​​​tại hiện trường cũng tỏ vẻ hài lòng, khiến cho Từ Ngạo Tuyết kiêu ngạo này phải cúi đầu, đây không phải khiến cho Ngọc tướng lĩnh phải đích thân ra mặt hay sao chứ!  

             Ngọc Tiểu Long vừa nhìn Shevchenko đã cảm thấy vô cùng đáng ghét, sau khi xử lý xong chuyện này, cô liền rời khỏi đây mà không chào hỏi lấy một câu.  

             Cô thậm chí còn cảm thấy có chút hối hận, tại sao mình lại vận dụng quan hệ để mời một kẻ như vậy tới đây chứ, thật là mất mặt!  

             Từ Ngạo Tuyết vẫn còn phải phụ thuộc vào số vốn đầu tư của Shevchenko, Hoàng Văn Lãng cũng phải dựa vào anh ta để dành thành tích về cho mình, nên cũng hỏi han rất mực ân cần.  

             “Không có vấn đề gì ư? Sao tôi có thể không có vấn đề gì, các ngươi nhìn mặt tôi xem?” Shevchenko nở nụ cười vô cùng dữ tợn, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.  

             “Ngài Shevchenko…” Từ Ngạo Tuyết lên tiếng định nói gì đó.  

             “Khi nãy có phải cậu ta nói muốn tới tham dự đại hội kêu gọi đầu tư hay không?” Shevchenko đột nhiên hỏi.  

             “Đúng vậy.” Từ Ngạo Tuyết thoáng sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.  

             Shevchenko gật đầu một cách hung tợn, anh ta nói: “Được, vậy bây giờ chúng ta mau tới đại hội kêu gọi đầu tư thôi!”  

             “Tôi không chỉ muốn đầu tư xây dựng ở tỉnh Đông Hải, mà còn muốn tăng quy mô đầu tư lên gấp mười lần!”  

             “Tôi muốn nhìn thử xem quan chức ở tỉnh Đông Hải các người sẽ đứng về phía tôi, hay là đứng về phía cậu ta đây!”  

             “Cậu ta đã đắc tội tôi mà vẫn muốn được bình an vô sự sao? Đừng có mơ!”  

             Hoàng Văn Lãng không nhịn được mà cười khổ, ông ta còn lo sau sự việc này, Shevchenko sẽ rút vốn, không đầu tư cho tỉnh Đông Hải nữa, không thể ngờ chuyện như vậy còn khiến Shevchenko muốn đầu tư nhiều hơn.  

             Ông ta đột nhiên muốn tăng số vốn đầu tư, đẩy quy mô đầu tư lên gấp mười lần, chỉ vì muốn dạy cho Tề Đẳng Nhàn hung hăng kia một bài học thôi sao?  

             Từ Ngạo Tuyết không khỏi kinh ngạc, sau đó vô cùng phấn khởi, nếu Shevchenko thật sự tăng quy mô đầu tư lên gấp người lần như lời anh ta nói, vậy thì dự án xây dựng công trình cảng Nước Sâu của tỉnh Đông Hải chắc chắn sẽ rơi vào tay cô ta!  

             Nếu như nắm được quyền thi công cảng Nước Sâu ở tỉnh Đông Hải, vậy thì tập đoàn Hướng thị kia lấy cái gì ra đấu với cô ta được chứ? Công trình này có giá trị lên tới bảy trăm triệu nhân dân tệ lận đó!  

             “Mau, chúng ta mau vào thôi!” Shevchenko dùng khăn ướt lau vết mắt trên khuôn mặt mình, khuôn mặt anh ta đã sưng tấy, chẳng khác gì bị ong vò vẽ chích cho một cái, nom cực kỳ khó coi.  

             Shevchenko hạ quyết tâm, ông ta nhất định phải hạ được Tề Đẳng Nhàn trong đại hội kêu gọi đầu tư này, muốn hắn không còn chỗ dung thân ở tỉnh Đông Hải này!  

             Su khi cho hắn một bài học, anh ta sẽ lại đi tìm cô thư ký có vòng một khủng kia, để xem cô ta còn dám chống đối mình nữa hay không?  

             Sau khi ba người Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tinh và Dương Quan Quan tiến vào khách sạn, đại hội kêu gọi đầu tư vẫn còn chưa khai mạc, Tề Đẳng Nhàn bảo Dương Quan Quan đi vào nhà vệ sinh sửa sang, trang điểm lại một chút.  

             “So với Từ Ngạo Tuyết, Hướng tổng có vẻ được người ta yêu mến hơn nhiều đó.” Tề Đẳng Nhàn cười nói với Hướng Đông Tinh, vui vẻ hàn huyên với cô ta.  

             “Vậy sao?” Hướng Đông Tinh chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái.  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Có lẽ cô nên thay đổi phong cách của mình một chút đi, tươi cười nhiều lên một chút, và mặc những bộ trang phục phù hợp với trào lưu nữa.”  

             “Nếu cô làm như vậy, có lẽ sẽ khiến nhân viên của tập đoàn Hướng thị có chút cảm giác mới mẻ, nói không chừng bọn họ sẽ càng chăm chỉ làm việc hơn đó.”  

             “Nếu không tin, cô có thể thử xem.”  

             Hướng Đông Tinh khịt mũi coi thường những lời này của Tề Đẳng Nhàn, cô ta nói: “Tôi có thể nhìn ra, thư ký Dương kia của anh có vẻ rất tin tưởng anh, cũng rất ngưỡng mộ anh.”  

             Tề Đẳng Nhàn đưa tay sờ mũi của mình, hắn cảm thấy khá ngượng ngùng, Dương Quan Quan kia nếu không phải làm mặt quỷ sau lưng hắn, thì cũng suốt ngày mắng chửi hắn là tên bi3n thái háo sắc, ngưỡng mộ ở đâu ra chứ?  

             “Hình như cô ấy thích anh.” Hướng Đông Tinh nói.  

             “Thật sao? Làm gì có!” Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ kinh ngạc.  

             Hướng Đông Tinh nói: “Không ngờ Ngọc Tiểu Long lại là kẻ chính trực như thế, vậy mà lần này cô ấy còn đứng về phía anh!”  

             Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng là cô ta rất chính trực, có điều lần này cô ta không đứng về phía tôi, mà là đứng về phía cán cân công lý trong lòng cô ta. Cô ta là một quân nhân, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của cô ta!”  

             Hướng Đông Tinh cười đáp: “Cho dù như thế nào, cô ấy cũng là một người vô cùng đáng kính nể. Dẫu hai bên là đối thủ của nhan, tôi vẫn khá tôn trọng và đánh giá cao cô ấy.”  

             Tề Đẳng Nhàn nghĩ đoạn, cảm thấy Ngọc Tiểu Long kiêu ngạo này tiến bộ nhanh tới mức ấy, có thể ngồi lên địa vị cao như vậy, quả thực cũng không phải một người đơn giản.  

             Cô có chuẩn mực về cách xử sự của riêng mình, trong lòng lúc nào cũng có thước đo giữa đúng và sai, vẻ đẹp nhân cách này có một sức hấp dẫn vô cùng đặc biệt. Nếu không nhờ nhân cách cao đẹp, cô cũng không thể có được nhiều người ủng hộ như vậy.  

             Cũng như Ngọc Tiểu Long phát hiện mình đã xem thường Tề Đẳng Nhàn, lúc này Tề Đẳng Nhàn cũng nhận ra mình đã quá xem thường Ngọc Tiểu Long.  

             Dường như cả hai người đều đã hiểu rõ về đối phương thêm một chút.  

             Khoảng chừng vài phút sau, Dương Quan Quan bước ra từ nhà vệ sinh, cô ta đã trang điểm thêm một lớp, nhưng gò má vẫn còn sưng đỏ, hình như không có hiệu quả cho lắm.  

             “Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu.” Dương Quan Quan đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, khom lưng xin lỗi Tề Đẳng Nhàn và Hướng Đông Tình.  

             “Cô đừng gập người nữa, vết thương trên eo của cô vẫn còn chưa khỏi đâu.” Tề Đẳng Nhàn ân cần đưa tay đỡ cô ta dậy: “Mặt còn đau không? Về đến nhà thì dùng đá lạnh chườm một lát, như vậy sẽ tiêu sưng.”  

             Dương Quan Quan khẽ khịt mũi, cô ta nói: “Cảm ơn Tề tổng, vết thương đó cũng không còn đau lắm, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi đâu.”  

             Tề Đẳng Nhàn vỗ vai cô ta, hắn nói: “Nếu như ông trời muốn giáng sứ mệnh lớn cho kẻ nào đó, nhất định sẽ khiến người này phải chịu nỗi khổ về tâm trí, sự mệt nhọc trong cơ thể, sự đói khát của thể xác… Thư ký Dương, cô chính là một nhân vật lớn sẽ gánh vác chuyện lớn trong tương lai đó!”  

             Dương Quan Quan bị mấy lời này của Tề Đẳng Nhàn chọc cho bật cười, cô ta biết rõ bản thân chẳng thể gánh vác được trọng trách gì, thậm chí còn để cho người ta bắt nạt thành như thế này…  

             Không hiểu sao Hướng Đông Tinh lại cảm thấy có chút gì ghen ghét, cô ta nói: “Tôi vào trong trước đây, một lát nữa hai người hãy vào, đừng vào trễ là được.”  

             Sau khi nói xong câu này, Hướng Đông Tình xoay người rời đi.  

             “Đừng buồn nữa nhé, dù sao tôi cũng trút giận giúp cô rồi, đám tây lông kia chẳng phải đã bị đánh gãy cả răng rồi sao?” Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Nếu như côn vẫn còn chưa hết giận, chờ tới khi đại hội kết thúc, tôi sẽ âm thầm tìm tên đó, đấm cho anh ta một trận nữa là được.”  

             “Không cần đâu, anh đã rất tuyệt rồi, tôi chưa từng nghĩ sẽ có người làm ra chuyện tày đình như vậy vì tôi.” Dương Quan Quan ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng cảm kích, trong ánh mắt ẩn chứa chút tình cảm không thể đặt tên.  

             Tề Đẳng Nhàn “ừm” một tiếng rồi bảo: “Đừng khách sáo, cô là cấp dưới của tôi, bảo vệ cô là việc tôi nên làm. Sau này tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa đâu, yên tâm đi!”  

             Dương Quan Quan vươn tay ra.  

             Tề Đẳng Nhàn ngẩn người.  

             “Tôi mệt quá, muốn ôm một lát.” Dương Quan Quan đỏ mặt, lí nha lí nhí.  

             “Được thôi!” Tề Đẳng Nhàn vui vẻ đồng ý với lời đề nghị này, duỗi tay ôm lấy Dương Quan Quan.  

             Cái ôm giữa hai người giống như tình cảnh dưới sạp báo nhỏ trong hôm mưa ấy, ngập tràn cảm giác ấm áp. Điều khiến Dương Quan Quan cảm thấy đáng quý nhất chính là, lần này Tề Đẳng Nhàn không chĩa “súng” vào người mình nữa.  

             Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Dương Quan Quan vẫn mềm mại và đàn hồi nữa khi trước.  

             Một lát sau, Dương Quan Quan đẩy Tề Đẳng Nhàn ra, cảm động nói: “Cảm ơn.”  

             “Đừng khách sáo, nếu như cảm thấy mệt mỏi, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào…” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười.  

             Dương Quan Quan thấy nụ cười của hắn, cứ cảm giác có chỗ nào không hợp lý cho lắm.  

             “Được rồi, mau vào trong thôi, cứ dùng dằng ở chỗ này như vậy mãi, chỉ e Hướng tổng sẽ hiểu lầm chúng ta đang làm gì không phải phép đó!”  

             “Dẫu sao thì cô cùng là thư ký, còn tôi là ông chủ…”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play