Thời điểm Dương Quan Quan bất đắc dĩ đi tính tiền, cảm giác mông của mình bị người ta vỗ mạnh một cái.  

             Cô ta hoảng sợ, còn tưởng rằng cái tên Tề Đẳng Nhàn này to gan lớn mật đến mức như vậy, lại còn biết đùa giỡn mình.  

             Vừa quay đầu lại thì thấy một gương mặt ngoại quốc thô ráp, mặt đầy râu quai nón, nụ cười bỉ ổi đến mức có hơi kỳ cục.  

             “Tên háo sắc chết tiệt!”  Dương Quan Quan giơ tay tát vào mặt ông ta.  

             Nếu như là Tề Đẳng Nhàn thì một cái tát này còn phải suy nghĩ xem có nên đánh hay không, bởi dù sao thì thư ký cũng không thể đánh ông chủ được mà.  

             Thời điểm bàn tay vừa vung ra được một nửa đã bị vệ sĩ bên cạnh người đàn ông ngoại quốc này đưa tay giữ chặt lấy.  

             “Quý cô mỹ lệ, không cần phải tức giận như vậy đâu, người Tuyết Quốc chúng tôi tương đối cởi mở, khi nhìn thấy cô gái hợp ý đều muốn sờ mông của cô gái ấy.” Người ngoại quốc cười ngâm ngâm nói, phất phất tay với vệ sĩ.  

             “Sao ông không về mà sờ mẹ nhà ông đi?!” Dương Quan Quan tức giận, mặt khác bàn tay còn lại cũng nâng lên, vung vẩy bàn tay, đánh vào gò má người ngoại quốc.  

             Thân thủ vệ sĩ bên cạnh người ngoại quốc rất lợi hại, chỉ chốc lát đã nắm được một bàn tay khác của Dương Quan Quan, trực tiếp bắt cả hai tay của cô ta lại.  

             Người ngoại quốc cười nói: “Quý cô mỹ lệ, kẻ hèn tên là Shevchenko, xin hỏi nên xưng hô với cô như thế nào? Có hứng thú kết bạn một chút hay không?”  

             Sau khi Dương Quan Quan nghe thấy cái tên này, không khỏi ngẩn ra, nói: “Shevchenko? Tổng giám đốc của tập đoàn trí tuệ khoa học mà Từ Ngạo Tuyết mời đến kia sao?”  

             Shevchenko vừa nghe thấy vậy mà Dương Quan Quan lại nhận ra mình, mừng rỡ gật gật đầu, nói: “Đúng là tôi đây, không biết quý cô có hứng thú dùng một bữa tối với tôi hay không?”  

             Khi nói chuyện, Shevchenko đã để vệ sĩ buông lỏng tay của Dương Quan Quan ra.  

             Dương Quan Quan ánh mắt lạnh lùng, nói: “Ăn con mẹ nhà ông! Đồ lưu manh, ai muốn dùng bữa tối cùng thứ đồ chó má như ông? Làm người còn tệ hơn cả bình thường!”  

             Shevchenko đen mặt, nói: “Tôi mời cô cùng dùng bữa tối, vậy mà cô còn dám không đồng ý? Còn dám mắng tôi? Cô biết tôi là ai, còn dám nói với tôi câu như vậy ư?”  

             “Nếu hôm nay ông không xin lỗi tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông, sẽ trực tiếp báo cảnh sát bắt ông đấy!” Dương Quan Quan cắn răng nói.  

             Người này mới vừa rồi thế mà dám chấm m út tới trên người cô ta, sao có thể bỏ qua được chứ?  

             Càng nghĩ càng giận, Dương Quan Quan giơ tay muốn đánh về phía mặt của Shevchenko.  

             Lúc này đây, bàn tay của cô ta vẫn bị vệ sĩ của Shevchenko chặn lại như lần trước, nhưng Shevchenko lại không trò chuyện vui vẻ với cô ta giống lúc nãy mà ánh mắt trở nên lạnh băng.  

             Tay của vệ sĩ dùng sức thêm một chút, Dương Quan Quan lập tức đau đến mức sắc mặt trắng bệch mà hừ thảm một tiếng, gần như là quỳ rạp xuống đất.  

             “Con đàn bà thối tha, cho mày mặt mũi mà mày không cần đúng không?” Shevchenko duỗi tay túm lấy đầu tóc của Dương Quan Quan, giơ tay tát một phát thật mạnh lên trên mặt cô ta.  

             “Không phải là chỉ sờ mông nhà mày một chút thôi sao? Còn muốn lấy bàn tay tát tao?”  

             “Ông đây ở Tuyết Quốc, cho dù là ngôi sao lớn quốc tế nhìn thấy cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống ăn ngon nói ngọt với ông đấy.”  

             “Mày thì tính là thứ gì chứ, sờ mày một chút, mày đã muốn cho tao một cái tát rồi sao?”  

             “Có biết ông mày là khách quý của tỉnh Đông Hải bọn mày hay không, có biết ít nhiều quan viên của Hoa quốc đều cầu xin ông tới đầu tư hay không hả?”  

             Dương Quan Quan bị bàn tay to như kìm sắt của vệ sĩ niết đến mức nước mắt cũng rơi xuống, nhưng rốt cuộc vẫn không sợ hãi, cắn răng nói: “Shevchenko, tôi đi mẹ nhà ông! Ông muốn chơi thì cút trở về Tuyết Quốc của ông mà chơi, nơi này là Hoa quốc, không phải là nơi ông muốn làm gì thì làm đâu!”  

             Shevchenko túm lấy đầu tóc của Dương Quan Quan, từ trên cao nhìn cô ta, nói: “Ai cho mày cái tự tin dám nói chuyện với tao như vậy hả? Tao nói cho mày biết, cho dù là bây giờ tao gọi người trói mày vào trong phòng, người của bọn mày cũng phải lau mông cho tao mà làm, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra thôi.”  

             Dương Quan Quan đau đến mức da đầu cũng sắp nứt ra rồi, cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới ở ngay đất nước của mình mà lại bị một tên ngoại quốc bắt nạt như vậy.  

             Thời điểm Shevchenko đang chuẩn bị mạnh mẽ kéo người đi, bỗng nhiên cảm giác được da đầu của mình căng chặt lên.  

             Cái đầu đầy tóc xoăn dài của ông ta bị một bàn tay to xách lên, đau đến mức hét thảm một tiếng, lập tức buông lỏng Dương Quan Quan ra.  

             Vệ sĩ thấy thế, trực tiếp tung một cú đấm đối với người ở phía sau ông ta.  

             Shevchenko cũng bởi vậy mà được cứu, tóc cũng được người ta buông lỏng ra.  

             Người phía sau nhường vệ sĩ ra quyền thoải mái, sau đó khom lưng tiến thêm một bước, duỗi tay ôm lấy eo của Dương Quan Quan, trực tiếp đưa tới bên người của mình.  

             “Giám đốc Tề…” Dương Quan Quan nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn tới, cảm thấy vô cùng ấm ức.  

             Nếu như không phải người này bỏ lại một mình mình đi tính tiền, làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Bản thân mình sao có thể chịu thiệt thòi như vậy chứ?  

             Nước mắt của cô ta thoáng cái đã rơi xuống, khóc cũng rất đẹp, làm cho người ta thấy đau lòng.  

             Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Dương Quan Quan, nói: “Đừng khóc đừng khóc, để tôi tới giúp cô trút cơn giận này là được.”  

             Shevchenko quay đầu căm tức nhìn Tề Đẳng Nhàn, cả mặt đều đỏ bừng lên, hung tợn nói: “Mày chính là người vừa mới nắm tóc của tao? Thằng ch ó đẻ này, tao muốn giết cả nhà mày!”  

             Ở Tuyết Quốc Shevchenko chính là người đi ngang, ngoại trừ mấy tên đầu sỏ ở phía trên ra thì không có ai là ông ta không dám trêu chọc.  

             Cho dù là tư lệnh của cao nguyên Đông Bắc ở Tuyết Quốc khi nhìn thấy ông ta cũng phải dè chừng, rốt cuộc thì nguồn cung cấp cho những quân đội kia đều là do ông ta duy trì.  

             “Thứ chó má này, ai cho ông lá gan dám đùa giỡn thư kí của tôi?”  

        “Ai cho ông lá gan để ông cảm thấy ở Hoa quốc có thể hoành hành không cố kỵ gì như vậy?”  

             Tề Đẳng Nhàn híp mắt, lạnh lùng nhìn Shevchenko.  

             Hướng Đông Tình cũng tới đây, sắc mặt rét run, nói: “Ông Shevchenko, hành vi ngang ngược vô lễ của ông thật là làm cho người ta cảm thấy mất mặt!”  

             Shevchenko tức giận nói: “Tao ở Hoa quốc của bọn mày chính là khách quý, tao muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy, đến lượt bọn mày đến nói ra nói vào sao?!”  

             “Cút mẹ ông đi!” Tề Đẳng Nhàn giao Dương Quan Quan cho Hướng Đông Tình rồi chuẩn bị động tay dạy dỗ Shevchenko.  

             Vệ sĩ của Shevchenko lại đứng ngăn ở trước mặt Shevchenko.  

             “Mày muốn thử xem sự lợi hại của vệ sĩ nhà tao à? Hắn chính là chiến sĩ đi ra từ trại huấn luyện của cao nguyên Đông Bắc ở Tuyết Quốc, thậm chí đã từng vật lộn với chó điên nhốt ở trong một cái lồ ng sắt đấy!” Shevchenko cười lạnh nói.  

             Quần chúng trong Starbucks đều trốn ra rất xa, sợ sẽ ảnh hưởng đến mình.  

             “Người Tuyết Quốc này cũng quá ngông cuồng quá đáng giận rồi, nhất định phải dạy dỗ ông ta thật tốt, cho ông ta biết lợi hại!”  

             “Đúng vậy, nơi này là Hoa quốc của chúng ta, cũng không phải là Tuyết Quốc của bọn họ, ông ta có cái gì mà kiêu ngạo chứ?”  

             “Dám ngông cuồng ở Hoa quốc chúng ta như vậy, nhất định phải trừng phạt ông ta!”  

             Những khán giả kia ngay lúc này đều ủng hộ Tề Đẳng Nhàn, hy vọng hắn có thể dạy dỗ tên Shevchenko kiêu ngạo này một chút.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play