“Mẹ nó! Thằng nhóc này điên rồi, dứt khoát ném chuột vỡ bình đây mà!”  

             “Tiên sinh Triệu Hắc Long đến rồi, hắn còn dám ra tay?”  

             “Trời đất ơi… đá đến nổi ói máu luôn rồi, ra tay nặng quá, làm vậy là muốn đánh vào mặt hội trưởng Triệu đúng không?”  

             Mọi người nhìn bộ dáng đạp Tề Đẳng Nhàn nửa chết nửa sống của Triệu Mộng Long, da đầu run bần bật.  

             Dương Phỉ Phỉ nhìn cảnh tượng này cũng không tránh khỏi ngây ngẩn cả người, không phải lúc nảy Tề Đẳng Nhàn rất sợ hãi sao? Hiện tại sao hắn lại dám ra tay rồi!  

             Nhưng khi cô ta suy nghĩ lại thì đã hiểu, hiển nhiên là do hắn biết đã hết đường để đi nên mới muốn ném chuột vỡ bình.  

             Tất cả mọi người đều nhìn Triệu Hắc Long, trong mắt ngập tràn chờ mong, muốn xem thử anh ta sẽ xử lý chuyện này ra sao.  

             Triệu Hắc Long hơi mở miệng, nhưng lại không biết nói gì, cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào.  

             Lời vừa nãy đã nói rất đầy đủ rồi, cho dù lão thiên vương có tới cũng sẽ khiến hắn lột một lớp da…  

             “Nói gì đây?” Tề Đẳng Nhàn vẫn lười biếng dựa một bên, nhìn Triệu Hắc Long, hỏi.  

             Khuôn mặt Triệu Hắc Long run lẩy bẩy, anh ta bước đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, bộp, trực tiếp quỳ xuống!  

             Mọi người đều trợn mắt há mồm!  

             “Giỡn hả? Hội trưởng Triệu vậy mà lại trực tiếp quỳ trước mặt tên nhóc này sao?”  

             “Trời đất ơi, Triệu Hắc Long – người sáng lập ra thương hội Hắc Long cư nhiên lại quỳ trước mặt tên mặt trắng này à?”  

             “Rốt cuộc người này có lai lịch thế nào mà lại có thể dọa cho Triệu Hắc Long thành ra dáng vẻ này vậy?”  

             Cảnh tượng này khiến cho người ta như lạc vào trong mơ, rất ít người dám tin vào đôi mắt của mình.  

             Ngay cả Kiều Thu Mộng cũng bị dọa giật mình, con ngươi như sắp lọt ra khỏi hốc mắt, cô ta ngạc nhiên nhìn Triệu Hắc Long đang quỳ rạp trước mặt Tề Đẳng Nhàn.  

             Tề Đẳng Nhàn vốn dĩ chưa làm gì, chưa nói gì cả, hắn chỉ đơn giản hỏi Triệu Hắc Long một câu mà đã khiến anh ta quỳ xuống rồi sao?  

             Dương Quan Quan cũng vô cùng sợ hãi, Triệu Hắc Long chính là nhân vật lớn đứng đầu thành phố Trung Hải, Tề Đẳng Nhàn cư nhiên có thể khiến cho anh ta quỳ xuống?  

             Ngược lại, Lý Vân Uyển không hề có phản ứng đặc biệt gì, tất cả những chuyện này, toàn bộ đều nằm trong tính toán của cô ta.  

             Lúc đầu khi Tề Đẳng Nhàn ra mặt giúp Kiều Thu Nguyệt giải quyết chuyện Vu Khải Hà, sau khi Triệu Hắc Long xuất hiện, dáng vẻ của anh ta cũng là lo sợ giống thế này.  

             Có lẽ Kiều Thu Nguyệt là người trong cuộc nên còn mê mang, nhưng cô ta là người ngoài, đã nhìn thấu tất cả.  

             “Thưa Nhị đương gia, em trai tôi trẻ người non dạ, không biết tiến lùi, đắc tội Nhị đương gia, mong Nhị đương gia tha tội!” Triệu Hắc Long khổ sở mỉm cười, nói.  

             Cho dù anh ta biết rõ bản thân quỳ xuống, thì mặt mũi cũng đã mất sạch!  

             Nhưng anh ta càng hiểu rõ hơn, nếu như bản thân không quỳ, có thể Triệu Mộng Long sẽ bị Tề Đẳng Nhàn gi ết chết.  

             Triệu Hắc Long đã ngồi hai năm trong nhà tù U Đô nên không thể nào không biết Tề Đẳng Nhàn, kẻ hung ác Tề Đẳng Nhàn này không biết còn trâu bò gấp mấy lần anh ta, gặp hắn chẳng khác nào cháu trai gặp ông nội cả.  

             Lần trước chuyện Vu Khải Hà và Lâm Vãn Thu trêu chọc Kiều Thu Mộng đã đủ khiến cho anh ta hết hồn hết vía rồi, lần này, em trai của anh ta lại gặp phải hắn, Triệu Hắc Long ngay cả cái chết cũng đã nghĩ đến rồi!  

             Dương Phỉ Phỉ hiện tại đột nhiên giận dữ, quát: “Hội trưởng Triệu, anh thân là người sáng lập của thương hội Hắc Long, sao có thể quỳ trước một tên phế vật như thế này kia chứ?”  

             “Anh làm như vậy là không định đòi lại công bằng cho chúng tôi đúng không?”  

             “Mặt mũi của nhà họ Dương ở Thượng Hải, anh cũng không định cho đúng không?!”  

             Triệu Hắc Long oán thầm trong lòng: “Nhà họ Dương ở Thượng Hải đứng trước mặt Nhị đương gia chỉ là một sợi lông, tùy ý thả một tên tội phạm ở bên trong ra đã đủ để tiêu diệt các người mười lần rồi!”  

             Cả Tề Đẳng Nhàn và Triệu Hắc Long đều không quan tâm đ ến Dương Phỉ Phỉ, mặc kệ cô ta kêu gào.  

             “Hắn trẻ ngườ non dạ à? Chẳng lẽ vẫn còn là vị thành niên?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Triệu Hắc Long, hỏi.  

             Triệu Mộng Long bị Tề Đẳng Nhàn đạp quỳ rạp dưới đất cũng run lập cập, vô cùng sợ hãi!  

             Anh cả Triệu Hắc Long của hắn, là nhân vật hoành hành ngang dọc tại thành phố Trung Hải, thậm chí ở cả tỉnh Đông Hải! Nhưng lúc này lại quỳ gối cầu xin trước mặt một tên trẻ tuổi vô danh tiểu tốt!  

             Vậy thì, rốt cuộc tên này có bối cảnh, lai lịch như thế nào?  

             Triệu Hắc Long biết với tình tình của Tề Đẳng Nhàn thì chỉ có thể thuận theo thôi, thuận theo hắn thì sẽ dễ nói chuyện hơn, nếu như chọc hắn không vui thì hậu quả sẽ cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng.  

             “Thưa Nhị đương gia, đều là do tôi dạy dỗ không nghiêm nên mới để cho tên nhóc không có mắt này chọc đến các vị!”  

             “Tôi quay về chắc chắn sẽ dạy dỗ hắn thật tốt, tuyệt đối không gây chuyện nữa!”  

             “Chúng ta ít nhiều cũng có chút giao tình, vẫn mong ngài nể mặt tôi tha cho hắn một lần.”  

             Vẻ mặt Triệu Hắc Long chua xót, cầu xin Tề Đẳng Nhàn tha cho Triệu Mộng Long.  

             Vẻ mặt mọi người đều trở nên ngây ngẩn, cứ tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thô lỗ có chút giá trị vũ lực mà thôi, đâu ai nghĩ đến, bối cảnh người ta lớn đến nổi ngay cả Triệu Hắc Long cũng sợ.  

             Kiều Thu Nguyệt nghe những gì Triệu Hắc Long nói, mặt mũi đỏ bừng, lúc nãy cô ta còn nói Tề Đẳng Nhàn đã dùng hết ân tình với Triệu Hắc Long, Triệu Hắc Long tuyệt đối sẽ không tha cho hắn!  

             Nhưng theo tình hình hiện tại, là Triệu Hắc Long cầu xin Tề Đẳng Nhàn nể mặt mà tha cho Triệu Mộng Long mới đúng!  

             Tề Đẳng Nhàn thấy Triệu Hắc Long đã cầu xin đến nước này rồi, nói: “Đứng dậy nói chuyện đi, đâu phải xã hội phong kiến, gặp người là quỳ thì còn ra thể thống gì nữa?”  

             Triệu Hắc Long thầm mắng trong lòng: “Má nó nếu tôi không quỳ, anh giế t chết em trai của tôi thì sao…”  

             Nhưng, anh ta là sao dám nói câu này ra chứ, chỉ có thể cười ngượng ngùng, nói: “Thưa Nhị đương gia, ngài xem…”  

             “Lúc nãy tôi đã ra điều kiện rồi kia mà, câu lạc bộ đứng ra xin lỗi, sau đó phế một cánh tay.” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói.  

             “Này… hắn đã bị phế mất một cánh tay rồi, cánh tay còn lại có thể giữ lại không? Há há, vừa rồi Nhị đương gia ngài cũng đã nghiêm túc dạy dỗ hắn rồi mà!” Triệu Hắc Long nói.  

             Nhìn Triệu Hắc Long nơm nớp li sợ cò kè mặc cả với Tề Đẳng Nhàn, cầu xin cho Triệu Mộng Long, tất cả mọi người vuốt mạnh lên mặt mình, cảm thấy cảnh tượng này không mấy chân thật.  

             Dương Phỉ Phỉ hung hăn cắn chặt răng, cô ta gật đầu nói với Dương Quan Quan: “Coi như các người may mắn.”  

             “Nhưng mà, Dương Quan Quan, chuyện giữa chúng ta không dễ dàng kết thúc như thế đâu!”  

             “Hôm nay tôi phải để cô thân bại danh liệt!”  

    Sau khi nói dứt lời, Dương Phỉ Phỉ xoay người đi mất.  

             Tề Đẳng Nhàn không ngăn cản, dù sao hôm nay hắn cũng không chịu thiệt gfi từ Dương Phỉ Phỉ.  

             Một con ngựa Ả rập trị giá sáu ngàn vạn của Dương Phỉ Phỉ chết tại đây, người chịu thiệt cũng không phải là hắn.  

             Sau khi Dương Quan Quan nghe lời uy hiếp của Dương Phỉ Phỉ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, hiển nhiên cô ta vẫn sợ hãi, dù sao thì cô ta bị người nhà họ Dương ức hiếp nhiều năm như vậy, nỗi sợ hãi trong tâm hồn không phải dễ dàng khắc phục được.  

             “Được rồi, cứ như vậy là được, nhanh chóng đưa người cút đi, đừng cản trở tâm trạng tốt của tôi.” Tề Đằng Nhàn thản nhiên nói với Triệu Hắc Long.  

             Triệu Hắc Long đáp: “Vâng ạ! Hợp đồng chuyển nhượng lát nữa sẽ mang đến cho ngài, tôi đưa tên nhóc này đi trước, trở về sẽ dạy dỗ một trận.”  

             Tề Đẳng Nhàn mất kiên nhẫn khoát tay.  

             Triệu Hắc Long vô cùng dứt khoát, lập tức kéo Triệu Mộng Long đứng dậy, tóm người đi ngay.  

             Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn theo, đến khi Triệu Hắc Long đã đi rất lâu rồi mới tỉnh táo trở lại.  

             Dương Quan Quan nhẹ nhàng thở ra, cô ta đi đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn, hơi cúi đầu, nói: “Cảm ơn anh, Tề tổng!”  

             Tề Đẳng Nhàn bật cười, nói: “Sau này cô không thể chỉ vung nắm đấm với một mình tôi, đối với bọn người kia cũng phải cứng rắn một chút.”  

             “Được.” Dương Quan Quan ngượng ngùng đồng ý.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play