Tề Đẳng Nhàn cũng không nghĩ tới trong cuộc nói chuyện ngày hôm qua, người Kiều gia không một ai nghe lọt, ngược lại là Lý Vân Uyển nghe vào, còn nghiêm túc đi điều tra một trận.

 

Hắn gật đầu nhẹ một cái, sau đó nói: "Nếu cô đã điều tra, vậy chắc sẽ không ngại giao kết quả điều tra cho Kiều Thu Mộng, để bọn họ rút vốn từ trong đó."

 

Bên phía Kiều gia, dưới sự dối trên gạt dưới của Trương Thiệu Kiệt, ít nhất đã đập vào đó ba ngàn vạn, tính riêng mình Kiều Thu Mộng đã tự động bỏ vốn hai ngàn vạn.

 

Hiện tại địa vị ban đầu của Kiều Thu Mộng đã cực kỳ bất ổn, nếu đến lúc đó tập đoàn Trương thị cuỗm tiền chạy trốn, chỉ sợ sẽ phải gánh mọi lời chỉ trích.

 

"Những thứ tôi điều tra được cũng chỉ là một ít dấu vết để lại, lấy ra cũng không thể khiến người khác tin tưởng." Lý Vân Uyển lắc đầu.

 

Cô ta vốn không điều tra gì cả, hoàn toàn là do nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn được Hoàng Văn Lãng và những người khác tiễn ra, cho nên mới tin lời hắn nói.

 

Dù sao thì ngay cả Tề Đẳng Nhàn cũng đã nói, đây là chính miệng Hoàng Văn Lãng nói.

 

Thị trưởng Hoàng quản lý cả một cái thành phố Trung Hải to như vậy, tất nhiên sẽ không ăn nói lung tung. . .

 

Tề Đẳng Nhàn cũng rất bất đắc dĩ, đành phải trở về tìm cơ hội khuyên nhủ lại Kiều Quốc Đào, dù sao, việc này một khi bị phát tác ra, thứ bị thiệt hại có thể không nhỏ.

 

Lý Vân Uyển dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một nhà hàng sớm đã đặt trước. Đây là một nhà hàng riêng tư, một ngày chỉ nhận tiếp mười bàn khách.

 

Nghe nói, bàn ở nhà hàng này đã được đặt trước đến tận một tháng sau.

 

"Thật sự chỉ do bát tự xung khắc thôi sao?"

 

Tề Đẳng Nhàn dùng khóe mắt quét qua, chú ý tới một bóng dáng, là Long Á Nam.

 

Long Á Nam là trợ lý của Ngọc Tiểu Long, nếu cô ấy có mặt ở đây, vậy rất có thể Ngọc Tiểu Long cũng đang ở chỗ này.

 

Ngọc Tiểu Long vì bắt vua kh ủng bố mà bị thương không nhẹ, cho nên ở lại Trung Hải nghỉ ngơi lấy lại sức, thỉnh thoảng cũng sẽ đụng mặt với Tề Đẳng Nhàn, điều này khiến cho hắn vô cùng đau đầu.

 

Tề Đẳng Nhàn không thích Ngọc Tiểu Long, đương nhiên là do người phụ nữ này cứ kiêu căng và cao cao tại thượng, nếu lúc gặp mặt lần đầu tiên cô vui lòng ngồi xuống mời hắn uống ly trà, sau đó nói chuyện rõ ràng, lại hủy bỏ hôn ước, hắn cũng sẽ không có ý kiến, thậm chí làm bạn bè cũng không phải không được.

 

Nhưng Ngọc Tiểu Long vừa xuất hiện liền phảng phất như bản thân mình nợ tiền nhà cô ta vậy, loại thái độ phách lối đó, thật sự khiến Tề Đẳng Nhàn muốn bắt cô vào trong ngục giam treo ba ngày nếm thử mùi roi.

 

Sau khi ngồi xuống, lỗ tai Tề Đẳng Nhàn hơi động đậy một chút, lập tức nghe thấy Ngọc Tiểu Long đang nói chuyện cùng một người phụ nữ.

 

"Ngạo Tuyết, sao đột nhiên cậu lại chạy tới Trung Hải rồi? Không phải đang vui vẻ ở lại thủ đô sao?" Ngọc Tiểu Long hỏi.

 

"Đương nhiên là không lợi không dậy sớm, nhìn thấy cơ hội buôn bán thôi!" Từ Ngạo Tuyết hơi cười một chút, thản nhiên nói.

 

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy giọng nói này và cái tên thì đã biết, người phụ nữ này hơn phân nửa cũng kiêu kỳ giống như Ngọc Tiểu Long, thuộc về loại cực kỳ đáng ghét đó.

 

Hắn đang chuẩn bị trực tiếp bỏ qua cuộc nói chuyện của hai người, lại nghe được bốn chữ "Tập đoàn Hướng thị", điều này khiến lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.

 

"Tập đoàn Hướng thị, cậu có ý định gì với nó sao? Tớ từng nghe nói về tập đoàn này, có vẻ không dễ đối phó. Chủ nhân của nó là Hướng Đông Tinh, hình như là một người rất tàn nhẫn. . ." Trong giọng nói của Ngọc Tiểu Long mang theo một chút suy tư.

 

"Bây giờ tập đoàn Hướng thị bị tập đoàn Hổ Môn chèn ép, với tính cách của Hướng Đông Tinh này thà bị gãy chứ không chịu cong, sẽ không chịu thỏa hiệp, chính là thời cơ tốt để nuốt nó." Từ Ngạo Tuyết rất có tự tin cười nói.

 

"Tập đoàn Hổ Môn? Dường như tài sản của tập đoàn này không nhiều hơn so với tập đoàn Hướng thị bao nhiêu, sao lại đè ép được tập đoàn Hướng thị?" Ngọc Tiểu Long nghi ngờ nói.

 

Từ Ngạo Tuyết nói: "Tập đoàn Hổ Môn có tổ chức Long Môn làm chỗ dựa mới có thể phát triển lên, cậu nói xem bọn họ có thể đè lên đầu tập đoàn Hướng thị không?"

 

Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói "Vậy thì chẳng có gì lạ, cậu muốn lấy hạt dẻ ra từ trong lò lửa, ngược lại là một cách tốt."

 

Tề Đẳng Nhàn nghe, trong lòng không khỏi yên lặng thở dài, tập đoàn Hướng thị, chính là sản nghiệp của nhà lão Hướng.

 

Vị lão Hướng này là con nhà giàu, không chịu làm ăn đàng hoàng, lại chạy tới buôn bán súng ống đạn được, lại còn có lá gan lớn như trời.

 

Lão Hướng bình thường cũng rất tùy tiện, làm ăn phát đạt rồi. Sau đó, lại nuốt thêm một nhóm súng ống đạn được giá trị hơn trăm triệu của quân phiệt lớn nào đó . . . Làm quân phiệt mà, tất nhiên không sẽ nuốt giận vào bụng, cũng không lâu sau đó đã phái người tiêu diệt hết cả nhà lão Hướng, chỉ để lại hai người là lão Hướng và cô em gái Hướng Đông Tinh.

 

Một sản nghiệp lớn như tập đoàn Hướng thị, sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy, cô dì chú bác từ đâu đều chạy tới tranh đoạt tài sản.

 

Một mình Hướng Đông Tinh ôm hũ tro cốt của cha mẹ xuất hiện trên hội đồng quản trị, đuổi hết những họ hàng này đi, nắm lấy quyền lớn.

 

Lão Hướng cũng vì chuyện đã xảy ra mà bị bỏ tù, đến nay cũng chưa từng được Hướng Đông Tinh tha thứ.

 

Lần này Tề Đẳng Nhàn từ trong ngục giam ra đây, lão Hướng mắc bệnh nặng đang hấp hối vì các loại đả kích mở miệng cầu xin Tề Đẳng Nhàn giúp đỡ, nếu hắn có cơ hội, hãy hỗ trợ Hướng Đông Tinh một chút.

 

"Anh đang suy nghĩ gì vậy?" Lý Vân Uyển thấy Tề Đẳng Nhàn lơ đãng, không khỏi dùng đũa nhẹ nhàng đụng một cái vào cổ tay của hắn.

 

"Không có gì." Tề Đẳng Nhàn lấy lại tinh thần, phát hiện Lý Vân Uyển với mình ngồi rất gần, đùi của hai người cũng đều sắp chạm vào nhau.

 

Chẳng qua, Tề Đẳng Nhàn cũng không có để ý mấy, suy nghĩ treo ngược cành cây, nghĩ đến lão Hướng, trong đầu lại tưởng tượng ra gương mặt vốn có của Hướng Đông Tinh.

 

Lão Hướng trong tù là người thành thật, quan hệ với Tề Đẳng Nhàn cũng không tệ, thậm chí còn thường xuyên giúp hắn xử lý một ít công vụ của ngục giam, cho nên, Tề Đẳng Nhàn đồng ý giúp đỡ ông ta.

 

"Xem ra, sắp tới phải đi tiếp xúc với Hướng Đông Tinh một chút. . ." Tề Đẳng Nhàn lẩm bẩm nói.

 

"Hướng Đông Tinh? Anh quen biết Hướng Đông Tinh hả?!" Lý Vân Uyển liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, hơi kinh ngạc mà hỏi thăm.

 

Tề Đẳng Nhàn nhẹ gật đầu, nói "Sao? Quen cô ấy thì có gì kỳ lạ lắm à?"

 

Sắc mặt Lý Vân Uyển kỳ lạ, sau đó chậm rãi nói: "Cô ấy là một kẻ rất tàn nhẫn, tôi với cô ấy không được xem là bạn bè, nhưng cũng miễn cưỡng được tính là quen biết. . ."

 

"Loại người tàn nhẫn?" Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, hỏi.

 

"Trong nhà Hướng Đông Tinh xảy ra một sự cố, cha mẹ đột ngột tử vong, sau đó từng vị họ hàng trong nhà đều nhân cơ hội tới đoạt quyền. Kết quả, Hướng Đông Tinh ôm theo hũ tro cốt của cha mẹ xuất hiện ở hội đồng quản trị, nói ra một câu khiến tất cả mọi người ở đó nghe thấy đều cảm thấy máu lạnh đến tận xương. . . Đến nay, lời này vẫn còn được lưu truyền rộng rãi trong giới kinh doanh của Trung Hải." Lý Vân Uyển nói.

 

Tề Đẳng Nhàn nghe, ra hiệu cô ta nói tiếp.

 

Lý Vân Uyển lên tiếng: "Các họ hàng chỉ trích cô ấy tro cốt của cha mẹ còn chưa lạnh đã nghĩ đến việc tranh quyền đoạt lợi, là quá bất hiếu. Sau đó, Hướng Đông Tinh chỉ trả lời một câu. . ."

 

"Cha mẹ tôi được hoả táng, tro cốt sẽ không lạnh!"

 

Tề Đẳng Nhàn nghe đến đây, cũng không khỏi mạnh mẽ nhíu mày lại.

 

Trong một câu ngắn ngủi này lộ ra sự máu lạnh tột độ khiến hắn cũng không khỏi có một loại cảm giác cực kỳ chấn động!

 

"Anh muốn tiếp xúc với Hướng Đông Tinh? Chắc không phải là chuẩn bị làm kẻ cặn bã chứ? Nhưng mà, cô ấy cũng không phải người dễ ở chung, lấy kiểu tính cách này của cô ấy, ngay cả bạn bè cung không có." Lý Vân Uyển nói.

 

"Cặn bã? Hiện giờ giữa tôi và Thu Mộng không có gì cả, chỉ có danh phận." Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

Lý Vân Uyển nhìn bộ dạng mặt ủ mày ê của hắn, không khỏi hỏi "Anh chuẩn bị treo cổ trên một cái cây ư?"

 

Tề Đẳng Nhàn nói "Hôm qua tôi đã nói rồi, mọi thứ đều phải xem duyên phận, đến lúc duyên tận, tự nhiên sẽ rời đi."

 

"Vậy xem ra anh chính là cặn bã rồi!" Lý Vân Uyển không khỏi cười lên, nhe răng giả bộ giận dữ, lộ ra hàm răng trắng ngay ngắn chỉnh tề.

 

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh.

 

Đùi Lý Vân Uyển đột nhiên dán lên trên đùi Tề Đẳng Nhàn, xúc cảm ấm áp truyền đến, chỉ thấy cô ta cười tươi như hoa, trên mặt mang theo vài tia ửng đỏ.

 

"Vậy anh có thể cặn bã với tôi trước được không?" Lúc nói ra lời này, giọng Lý Vân Uyển có phần mập mờ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play