Cô ta né tránh dược một chiêu "Mò kim đáy biển" này, đồng thời cũng không có ngơi tay, cánh tay đong đưa theo thân thể theo quán tính, ngay sau đó cơ bắp căng cứng, nâng khuỷu tay lên, giống như một đoàn tàu hỏa từ trong đường hầm lao ra, oành một tiếng nổ về phía lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn!
Lôi tổng quản đứng ở cửa nhìn xem chỉ cảm thấy rùng mình một cái, một khuỷu tay này tạo ra sức lực vô cùng khủng bố, thứ sức lực kia xé rách không khí, truyền đến tiếng ô ô, mang theo loại âm thanh vừa giòn tan, lại không thiếu sự mềm mại linh hoạt ngấm ngầm.
Chỉ dựa vào nghe, ông ta đã có thể tưởng tượng được uy lực của khuỷu tay Ngọc Tầm Duyên mạnh như thế nào!
Đừng nói là thân thể máu thịt của con người, cho dù là một miếng thép tấm, cũng sẽ bị khuỷu tay này làm cho nổ tung!
"Ngọc gia quả thật là có nội tình thâm hậu, trong gia tộc vậy mà còn cất giấu một cao thủ như vậy sao? Thiên phú của Ngọc Tiểu Long không kém, người cô này của cô ấy cũng không kém bao nhiêu, xem ra, người của gia tộc này, trời sinh đã thích hợp để luyện võ rồi.” Tề Đẳng Nhàn hiện lên ý nghĩ ấy ở trong đầu.
Đầu ngón tay hắn khép lại, thu vào trong, lui vào bụng, đợi khi khuỷu tay đánh tới, trong nháy mắt đã nâng lên, tạo ra một cú đấm xông lên!
Ngọc Tầm Duyên nhìn thấy một đấm như vậy, trong lòng không khỏi nổi giận, cái tên giả vờ mạnh mẽ này, lại dám tùy ý dùng một đấm để đón khuỷu tay của mình như vậy sao?
Trong lúc suy nghĩ, bả vai cô ta đã sụp xuống, mông kẹp chặt, một thứ sức mạnh lớn hơn rót vào trong khuỷu tay, nghênh đón nắm đấm đang xông tới của Tề Đẳng Nhàn.
Khuỷu tay dù thế nào thì cũng cứng hơn nắm đấm.
Lôi tổng quản chỉ cảm thấy, xương ngón tay của Tề Đẳng Nhàn, chỉ sợ sẽ bị khuỷu tay này đụng đến gãy xương nhỉ.
Nhưng khi mà khuỷu tay của Ngọc Tầm Duyên chạm đến nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn, lại có cảm giác như khuỷu tay của mình đang dán lên một cái cối xay thật lớn, cái cối xay này xoay tròn với tốc độ rất nhanh, còn mang theo một luồng gió hướng lên trên.
Cùng lúc đó, cô ta nhìn thấy đầu ngón tay Tề Đẳng Nhàn trong nháy mắt đã sung huyết, từ rễ cây mà thô to lên như cà rốt, nắm đấm càng nắm chặt hơn, bùm một tiếng, một luồng khí khủng bố bùng ra!
Trong nháy mắt này, Ngọc Tầm Duyên có cảm giác như mình đã đụng phải một chiếc xe tải lớn, toàn thân không khống chế được mà run lên, khí huyết trong cơ thể cơ hồ không thể ổn định được, không khí trong mũi nhất thời trở nên nóng hổi, cổ họng cũng có chút nị nị, có một ngụm máu tuỳ thời đều có thể phun ra.
"Nắm đấm của người này, sao lại mạnh đến thái quá như vậy được? Chỉ là nắm đấm bình thường mà thôi, làm sao có thể mang theo sức gió của Bát Quái Chưởng dược?" Ngọc Tầm Duyên chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể đều đang điên cuồng bất ổn, người cũng sắp bị Tề Đẳng Nhàn lật qua lật lại.
Nhưng tay trái của cô ta kết ra một thủ ấn, trong miệng đọc ra một tiếng khẩu quyết, tâm linh tinh thần ngưng tụ lại, tựa như hồ nước đọng, hơi thở và máu tươi nổi lên trong cơ thể, tựa như trăm sông đổ về biển, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.
Ngọc Tầm Duyên tuy rằng dùng thủ ấn của đạo gia phối hợp với khẩu quyết Ngưng Thần Tĩnh Khí để ổn định lại trọng tâm, nhưng cũng đã mất đi tiên cơ.
Không đợi cô điều chỉnh quá lâu, cánh tay phải của Tề Đẳng Nhàn đã hạ xuống, sau đó dồn lên một chỗ.
Cái vừa hợp lại một chỗ đó, có khí quyền khủng bố mênh mông mà đến!
Quyền còn chưa ra, nhưng Ngọc Tầm Duyên lại tựa như đã nghe được thanh âm sóng biển, có một loại ảo giác tinh thần, tựa như sóng thần đang che ngợp bầu trời mà bao trùm lại.
"Khí quyền thật khủng bố! Khó trách nói đánh vỡ hư không là quyền pháp thấy thần, thân thể thấy thần, tinh thần thấy thần... Uy lực của kình lực đáy biển sụp đổ này, quả thạt đã không phải thứ mà người thường có thể đánh ra được." Ngọc Tầm Duyên trong lòng âm thầm rung động, nhưng cô ta cũng không muốn nhận thua, hai tay khẽ chụp lại, thân thể khom xuống, một phát pháo chuỷ, nghênh đón nắm đấm kia.
Cô ta dùng hai tay để đón một tay, hơn nữa trên tay trái kia còn đang nâng một chén trà.
Thế cục này, ai giỏi ai kém, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu.