"Lão gia đang ở tiếp khách ở trong đó, là khách quý tới từ đế đô."
Lôi tổng quản nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nói.
Tề Đẳng nghe xong, nhíu nhíu mày, nói: "Hả? Khách quý tới từ đế đô? Không phải lại là người của Triệu gia đó chứ?”
Lôi tổng quản lắc đầu, nói: "Không phải, là người của Ngọc gia, tên là Ngọc Tầm Duyên.”
“Người của Ngọc gia ở đế đô?”
Hai mắt Tề Đẳng Nhàn không khỏi hơi híp lại, Ngọc Tiểu Long hiển nhiên sẽ không đứng ở phía đối diện nhà họ Lôi. Vậy hôm nay, người của Ngọc gia từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Hương Sơn này, có mục đích gì?
Tề Đẳng Nhàn trực tiếp đi vào trong phòng, Lôi tổng quản tất nhiên sẽ không ngăn cản hắn, hắn ở nhà họ Lôi này mà nói, là đại ân nhân.
“Tiểu tử vắt mũi chưa sạch từ đâu tới, không hiểu phép tắc như vậy?” Tề Đẳng Nhàn còn chưa đi vào trong phòng, đã nghe được âm thanh của người phụ nữ ở bên trong.
m thanh này, chất giọng không hề giống với Ngọc Tiểu Long, nhưng khí chất và cái loại ngạo mạn này, lại rất giống Ngọc Tiểu Long.
Ánh mắt của Lôi Thiên Tứ nhìn ra phía cửa, thấy là Tề Đẳng Nhàn, thì không khỏi cười nói: "Ngọc tiểu thư không cần để ý đâu, đây là bạn của nhà họ Lôi chúng tôi, Tổng Giám mục phương Nam của Thánh Giáo, là Tề Đẳng Nhàn.”
Ngọc Tầm Duyên là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn qua khuôn mặt đó lại giống người như chưa tới ba mươi, làn da trắng nõn nhẵn nhụi sáng bóng, con ngươi có thần mà lại sắc bén, có một loại cảm giác người đầy khí chất.
Ngọc Tầm Duyên này, tính vai vế, thì là cô (chị gái của bố) của Ngọc Tiểu Long.
Ngọc Tầm Duyên nghe Lôi Thiên Tứ nói như vậy, không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tôi còn tưởng là ai, thì ra là con trai của Tề Câm (biệt danh của Tề Bất Ngữ), khó trách lại không hiểu lễ nghĩa như vậy.”
Năm đó, Tề Bất Ngữ đại khai sát giới ở đế đô, không chỉ đắc tội với mỗi người của Triệu gia, mà ngay cả rất nhiều người trong các đại gia tộc ở đế đô đều nhìn không quen cái kiểu của ông, cảm thấy ông là người không có lễ nghĩa gì cả, hơn nữa không biết điều.
Thanh danh của ông ấy, ở vùng đế đô này, cũng không dễ nghe như vậy.
Tề Đẳng Nhàn không để ý tới cái bà lão này, mà là nhìn về phía Lôi Thiên Tứ nói: "Lôi lão, tôi đã nghe qua tình huống gần đây rồi, rất nhiều thế lực đang muốn nhằm vào nhà họ Lôi, phân chia Tàu thuyền Lôi thị? Sao ông không nói với tôi về chuyện này?”
Lôi Thiên Tứ sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười cười.
Trong lòng của ông có tính toán của mình, biết tên Tề Đẳng Nhàn này tất nhiên có bản lĩnh không nhỏ, nhưng thế lực nhắm vào nhà họ Lôi quá khổng lồ, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn thật vất vả mới thông qua Thánh Giáo để tẩy sạch tội danh khủng bố của mình, ông tất nhiên sẽ không muốn liên lụy đến bạn bè nữa.
Tàu thuyền Lôi thị, ở trong mắt ông rất là quan trọng, nhưng không quan trọng đến mức cần kéo bạn bè xuống nước cùng.
Ông cũng rất rõ ràng rằng nhà họ Lôi trong mấy năm này sẽ kết thúc thời kì huy hoàng, cho nên, ông cũng nhìn rất thoáng, không muốn liên lụy đến Tề Đẳng Nhàn.
"Nói cho cậu biết, thi cậu có thể giúp được cái gì sao?" Ngọc Tầm Duyên thản nhiên hỏi, lời nói lạnh lùng lại mang theo sự châm chọc, còn cao cấp hơn cái rắm thối của Ngọc Tiểu Long tận ba năm lần.
Tề Đẳng Nhàn nghe thấy lời này, trong lòng cảm thấy cũng khó trách Ngọc Tiểu Long tâm cao khí ngạo như thế, người cùng một nhà đều có đức tính như vậy, thì cũng không có gì lạ cả...
Tề Đẳng Nhàn lười để ý tới người phụ nữ này, ngồi xuống sô pha, nói với Lôi Thiên Tứ: "Nhà họ Lôi không thể ngã, ít nhất, cũng không thể ngã xuống dưới tay của những người đó.”
Lôi Thiên Tứ gật gật đầu, nói: "Tôi tất nhiên là biết, cho nên, hôm nay tôi mới nói chuyện với Ngọc tiểu thư.”