Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên nói: "Bọn họ đang sợ tôi, chứ không phải là tôi có sức ảnh hưởng.”  

 

Cái gọi là đi chân trần thì không sợ mang giày, Quý gia đó là thiên kim chi tử Giới Thùy Đường, không cần chơi liều với loại người như Tề Đẳng Nhàn này, huống chi hiện tại hắn còn có hào quang của Tổng Giám mục, thật sự không thể trêu vào.  

 

Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tôn phu nhân.  

 

Sau khi đi ra khỏi khu biệt thự của Quý gia, Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi chuẩn bị đến nhà họ nhà họ Lôi một chuyến, đưa cô về trước nhé?"  

 

“Trễ như vậy mà còn phải đi sao? Đã mười giờ rưỡi rồi.” Tôn Dĩnh Thục nhìn thoáng qua thời gian, không khỏi hỏi.  

 

"Đúng vậy... Quá muộn rồi, tôi đưa cô về đã là mười một giờ rồi, nếu không, tôi nghỉ ngơi luôn ở chỗ của cô? Ngày hôm sau, tôi sẽ đến nhà họ Lôi.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục nói: "Không cần, tôi tự mình ngồi xe trở về là được rồi, cũng không cần anh đưa đâu, chính sự quan trọng hơn, anh vẫn nên đến nhà họ Lôi nhanh đi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: "Chuyện mà quan trọng nhất ấy, có chuyện gì quan trọng hơn việc đưa cô trở về an toàn sao?”  

 

Những lời này của hắn, EQ đã dùng đúng chỗ.  

 

Tôn Dĩnh Thục nghe xong, trên mặt quả nhiên đã hiện ra một chút ý cười nhàn nhạt.  

 

"Anh có còn nhớ đã đồng ý với tôi điều gì không?" Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên hỏi.  

 

"..." Nói thật, Tề Đẳng Nhàn không nhớ rõ, "Tất cả những điều về cô, tôi nhớ rõ trong lòng.”  

 

Tôn Dĩnh Thục không khỏi hài lòng, nói: "Vậy anh chuẩn bị khi nào thì hoàn thành chuyện này? Tôi đã lo lắng nhiều năm như vậy rồi, vẫn đang chờ có người giúp tôi hoàn thành việc này đấy.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong thì thầm nhủ xong mẹ nó rồi, chuyện gì đó hắn đã sớm quên mất rồi, nhưng lúc này thì chắc chắn không thể để lộ ra.  

 

"Tôi sẽ mau chóng làm, cô cũng biết đấy, loại chuyện như này, cần có thời cơ." Hắn bắt đầu trợn mắt nói dối.  

 

Tôn Dĩnh Thục thở dài, nói: "Bảng hiệu của cha tôi đã rơi vào tay của Han Sung Joon đã nhiều năm, điều đó đã sắp trở thành tâm bệnh của Tôn gia chúng tôi rồi!”  

 

Tảng đá treo ở trong lòng của Tề Đẳng Nhàn đã rơi xuống đất, cũng may Tôn Dĩnh Thục chủ động nói ra, nếu không, lại đánh Thái Cực với cô ấy, mình nhất định sẽ để lộ, đến lúc đó, chút hảo cảm vất vả lắm mới kiếm được sẽ lại về 0.  

 

"A, bây giờ tại sao tôi lại để ý đến cảm nhận của cô ấy như vậy nhỉ? Trước kia tôi cũng chỉ muốn chọc tức cô ấy thôi mà..."  

 

"Quả nhiên, không phải là mình thèm muốn thân thể của cô ấy, mà là vì thích linh hồn độc đáo này của cô ấy cơ."  

 

Tề Đẳng Nhàn trong lòng ngẫm nghĩ, ánh mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống cổ áo chữ V khoét sâu của Tôn Dĩnh Thục.  

 

Trong nháy mắt trước khi ánh mắt Tôn Dĩnh Thục nhìn đến, Tề Đẳng Nhàn đã thu hồi ánh mắt của mình lại, rất đứng đắn mà nói: "Cô yên tâm, tôi và tên Han Sung Joon này cũng có chút thù hận, bảng hiệu này nhất định sẽ giúp cô đòi lại! Nếu ông ta không phải là người thích giả vờ thì tốt, còn nếu thích giả vờ, thì tôi sẽ trực tiếp phế ông ta luôn.”  

Đồ đệ của Han Sung Joon là Han Dong San từng dùng chiêu bẩn thỉu để đả thương Dương Quan Quan, tuy rằng gã này đã bị thuyền trưởng mà Tề Đẳng Nhàn sai khiến giết chết rồi, nhưng mối thù này, không tan thành mây khói dễ dàng như vậy được.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục mỉm cười, nói: "Có anh ra tay, đương nhiên là tôi rất yên tâm rồi.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn và Tôn Dĩnh Thục lên xe, trở về khách sạn nơi cô đang tạm trú.  

 

 

Sau khi xuống xe ở cửa khách sạn, Tôn Dĩnh Thục nói: "Mau đi làm việc của anh đi.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói: "Vậy cũng không được đâu, tôi phải tiễn Phật đến tận Tây Thiên (làm gì cũng phải làm đến cùng), nhất định phải bảo vệ an toàn của cô đến tận cửa phòng, thì tôi mới có thể trở về được.”  

 

 

Tôn Dĩnh Thục lại nói: "Tôi chỉ sợ là có anh đi theo, thì mới trở thành không an toàn đấy.”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play