Tề Đẳng Nhàn cười một tiếng, nói: "Muốn cướp Tàu thuyền Lôi thị sao? Tôi chỉ sợ họ thể làm được điều đó!”
Tôn Dĩnh Thục nói, "Tôi cũng hy vọng anh có năng lực như thế, giúp Lôi Thiên Tứ bảo vệ Tàu thuyền Lôi thị, dù sao, ảnh hưởng của Tàu thuyền Lôi thị, vẫn rất là lớn.”
Tàu thuyền Lôi thị vào khoảng mười năm trước, quả là một độc quyền (độc quyền trong một lĩnh vực nào đó, tức là sẽ khống chế và kiểm soát mọi hoạt động sản xuất liên quan đến lĩnh vực đó) cấp bá chủ.
Hiện tại tuy rằng không độc bá thiên hạ như năm đó, nhưng nội tình tích lũy trong nhiều năm như vậy, cũng không hề tầm thường.
"Khó trách vừa rồi Trần Bá Hạ nói mấy lời kiêu ngạo như vậy, thì ra là bọn họ đang muốn thịt nhà họ Lôi à. Nếu thật sự thịt được nhà họ Lôi, vậy ở Hương Sơn này, quả thật tôi sẽ mất đi một chỗ dựa lớn.” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn hiện ra một nụ cười lạnh.
"Trở về đi, tôi phải đi tìm Lôi lão để nói chuyện một chút."
"Tôi ngược lại đã có một thủ đoạn tuyệt vời, có thể giúp nhà họ Lôi bảo vệ những tài sản này, cho dù là những gia tộc có dã tâm kia vận dụng lực lượng chính thức lớn hơn nữa, cũng sẽ không thể đoạt được nó."
Tôn Dĩnh Thục không khỏi mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Tề Đẳng Nhàn.
Nếu như là trước kia, cô ta nhất định sẽ cảm thấy tên này đang khoe khoang lung tung.
Nhưng bây giờ thì khác, cô ta biết Tề Đẳng Nhàn nhất định sẽ không bắn pháo xịt lung tung, nếu đã nói như vậy, vậy chứng minh hắn nhất định đã nắm chắc.
Điều này làm cho trong lòng cô ta không khỏi có chút rung động, đàn ông như thế này, khí khái như này, mới đáng để cô ta kỳ vọng chứ!
Tôn Dĩnh Thục chú ý tới có người của Thôi gia đứng ở giữa đám người đang nhìn mình, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười lạnh, nói: "Tề giáo chủ, chúng ta cùng nhau đi khiêu vũ đi?”
Tề Đẳng Nhàn không khỏi khó chịu nói: "Phải gọi tôi là Tề Tổng Giám mục! Tổng Giám mục! "
Sắc mặt Tôn Dĩnh Thục không khỏi đỏ lên, nói: "Lái xe?”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, nói: "Quỷ gì vậy? Tôi vốn là Tổng Giám mục mà, dưới Giáo Hoàng thì tôi lớn nhất mà!”
“Đám Hồng y giáo chủ kia không xử được dị giáo, để tôi xử lý. Hồng y giáo chủ không dám giết người mà tôi giết, Hồng y giáo chủ không dám quản chuyện mà tôi quản. Một câu thôi, Hồng y giáo chủ quản được chuyện tôi muốn quản, chuyện họ không quản được thì tôi càng phải quản. Đây là Tổng Giám mục phương Nam!”
Tôn Dĩnh Thục trợn mắt há hốc mồm một lát, tiếp theo bất đắc dĩ cười cười, sau đó lôi kéo Tổng Giám mục còn lợi hại hơn Vũ Hóa Điền đi khiêu vũ, còn là loại vũ đạo vô cùng thân mật.
Mấy người Thôi gia nhìn thấy thì đầy một bụng lửa giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám đi tìm cô ta để gây phiền toái.
Tính tình Tề Tổng Giám mục cũng không phải là lớn bình thường...
"Giáo Hoàng sao mà lại tìm được một tên khủng bố làm Tổng Giám mục phương Nam thế!"
Trong lòng mọi người không khỏi chửi bới, cảm thấy vô cùng bực bội.
Có hào quang của Tổng Giám mục, vốn đã không dễ chọc rồi, tiền thân lại còn là một tên khủng bố thiêu đốt cướp bóc, vậy thì lại càng không dễ chọc...
Tôn Dĩnh Thục cũng cảm thấy rất hả giận, mấy năm nay, dưới áp lực của mấy người Thôi gia, cô đã sống quá nghẹn khuất rồi, cho dù là cùng một đối tác đàn ông bình thường gặp mặt cũng cần phải cẩn thận từng li từng tí, tránh việc bị người của Thôi gia mượn cơ hội để sinh sự, xào ra scandal gì đó.
Nhưng hôm nay, cô có thể dựa vào vòng tay của một người đàn ông một cách quang minh chính đại, nhảy múa trên sàn nhảy trước mắt bao người.
Chẳng qua, kỹ xảo nhảy múa của Tôn phu nhân thật sự là không được tốt cho lắm, vẫn luôn giẫm lên chân của Tề Tổng Giám mục.
“Với cái kỹ thuật này của cô, sau này phải rèn luyện thêm nữa rồi hãy mời tôi nhảy cùng!” Tề Đẳng Nhàn sau khi điệu múa kết thúc, có chút ghét bỏ mà bỏ sang một bên của Tôn Dĩnh Thục.
Nói xong câu đó, hắn đã hối hận ngay, aizz, anh bạn đây là có chuyện gì thế, mấy lời nói EQ thấp này, sao mà có thể nói ra khỏi miệng được thế?
Quả nhiên, Tôn Dĩnh Thục bị những lời này của hắn làm cho có chút khó chịu, chẳng qua, hôm nay tâm tình tổng thể của cô mà nói cũng coi như không tệ.
Tề Đẳng Nhàn vội vàng khắc phục: "Xin lỗi, ý tôi là, kỹ năng nhảy của cô quá kém.”
“...”
Tôn Dĩnh Thục im lặng nhìn hắn.