Mà sắc mặt Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ lại không đẹp như vậy được, hiển nhiên, tên ở trước mắt này dùng đao không phải là giả vờ, mà là cao thủ hàng top nghiêm túc! Vừa rồi ông ta xuất đao, ánh mắt mọi người đều không theo kịp, hơn nữa... Chém chỉ trúng một con muỗi thôi đó!
Bạn mà để một con muỗi đặt trên mặt bàn rồi lấy dao chém, muốn chém thành hai nửa bằng nhau đã không dễ rồi, huống chi là muỗi đang trong bay nữa?!
Hoàng Kỳ Bân không khỏi nhìn Tề Đẳng Nhàn hai cái, âm thầm nhếch miệng: "Cái hố này hôm nay nếu không đáng tin, mà hại mình bị đánh một trận ở chỗ này, ông đây sau này tuyệt đối không dẫn hắn đi trung tâm massage nữa, có đi thì cũng phải bắt hắn trả tiền!"
Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn cũng không có chút biến hóa nào, nói: "Quả thật là rất nhanh, chẳng qua còn không bằng tôi.”
“Ha ha ha, anh cũng to mồm thật đấy!” Mạnh Huyền Thông cười to: "Vậy anh nói thử xem, đao của anh nhanh như thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn bất động thanh sắc lấy điện thoại ra.
Tất cả mọi người đều không khỏi hiện vẻ mặt nghi ngờ.
Ngay cả trên mặt Nhiếp Thanh Sơn cũng toát ra vẻ tò mò, muốn nhìn xem trong hồ lô của tên này rốt cuộc là bán thuốc gì.
Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang nói: "Khoái Đao của ông, chỉ là diễn ra ở mặt ngoài, chỉ là đơn thuần ở nhanh theo cách vật lý mà thôi.”
Sắc mặt Nhiếp Thanh Sơn nghiêm lại, nói: "Hả?!”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói: "Mà đao của tôi, đã vượt qua cái nhanh theo cách vật lý rồi, đạt tới loại vô hình.”
Nhiếp Thanh Sơn híp mắt, cảm thấy lời này tựa hồ có chút thâm sâu, có chút trình độ.
“Bây giờ, tôi sẽ cho các người xem, đao của tôi, nhanh như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.
Hai người Hoàng Kỳ Bân và Long Phi Vũ không khỏi vẻ mặt hưng phấn, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn nhất định có thể làm mù mắt chó của đám người này.
Chỉ thấy, Tề Đẳng Nhàn không có xuất đao, ngón tay hắn nhẹ nhàng chạm vào trên điện thoại di động...
"Liều tịch tịch đã vào sổ!"
Ngay sau đó, trong loa của điện thoại di động đã truyền đến một âm thanh như vậy.
Trên mặt mọi người, biểu tình đã cứng ngắc...
Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt như cao nhân, bình tĩnh nói: "Bây giờ anh biết, đao của tôi nhanh như thế nào chưa?!”
Hai má Hoàng Kỳ Bân liên tục co giật, giống như bị liệt nửa người, cười khổ nói: “Rất nhanh, sáu vạn người không ai chém được bao lì xì, chỉ một đao anh đã chém xuống rồi..."
Nhiếp Thanh Sơn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, còn tưởng rằng mình thật sự đã gặp phải một đại cao thủ am hiểu đao pháp ảo diệu, hóa ra, đao pháp này vô hình cực nhanh, là chém một đao vào Liều tịch tịch?!
Chẳng qua, người bình thường mà có thể từ trong một đống bao lì xì của Liều tịch tịch chém trúng phong bao lì xì vàng chỉ trong một đao, quả thực là có chút trâu bò nha!
“Tên dở hơi từ đâu chui ra đây?!" Mạnh Huyền Thông và Lục Quy Hải lại không khỏi giận dữ, cảm thấy mình đã bị chọc một phát.
Tề Đẳng Nhàn bỏ điện thoại di động vào lại trong túi, thu hồi phong thái cao nhân của mình, còn nghiêm trang nói với Nhiếp Thanh Sơn: "Đao của ông, có thể chém trúng bao lì xì của Liều tịch tịch không?”
“..." Nhiếp Thanh Sơn không biết nói gì, thậm chí còn cảm thấy mình cầm đao bổ vào con hàng này, là có chút tự làm bẩn đao của mình rồi.
Không đợi Mạnh Huyền Thông lên tiếng, bên ngoài đã truyền đến một hồi tiếng còi báo động.
Long Phi Vũ bình tĩnh nói: "Tôi báo cảnh.”
Lục Quy Hải lau máu trên mặt một phát, cười lạnh liên tục, nói: "Báo cảnh cũng không cứu nổi mày đâu!”
“Còn có Hoàng Kỳ Bân nữa, mày đánh tao thành cái dạng này, vừa đúng cấu thành tội cố ý gây thương tích!”