Quý Khải có thân phận như thế nào, địa vị như thế nào chứ?
Thế mà lại bị một người ngoài đến trụ sở chính của Trang sức Trần thị gây chuyện làm cho bị thương á? Đến lúc đó Quý gia đến hỏi tội thì không có mấy ai có thể gánh được cái tội này đâu.
“Ông Trần!”
Sau khi nhìn thấy Trần Hải, Lương Diệp khẽ cúi đầu xuống một chút và chào hỏi với giọng cung kính.
Trang sức Trần thị chính là kim chủ của Hòa Liên Thắng, mà cái ông lớn tên Trần Hải này còn là nhân vật có chỗ đứng trong cả Nam Dương Trần Thị nữa!
Quý Khải sầm mặt nói: “Ông Trần, tôi đến Trang sức Trần thị của các người để bàn chuyện làm ăn, kết quả lại bị cái tên du côn kia làm cho bị thương, các người nên cho tôi một lời giải thích chứ nhỉ?!”
Đương nhiên Quý Khải biết rằng chỉ cần Tề Đẳng Nhàn mời Lôi Thiên Tứ ra đây thì mọi người sẽ lập tức tắm rửa đi ngủ cho xong việc.
Thế nhưng người của Trang sức Trần thị đâu biết hắn có lai lịch đó đâu! Đánh hắn một trận là vừa đẹp, Lôi Thiên Tứ cũng sẽ không đến gây phiền phức cho mình.
Trần Tuấn Nghị nói với Trần Hải: “Bố, cái tên Long Phi Vũ này nợ con và Lục Quy Hải hai tỷ, cậu ta chuẩn bị quỵt nợ không trả nên đã tìm tên mập này đến Trang sức Trần thị của chúng ta để gây sự! Còn nữa, ban nãy hắn ta còn đánh cậu Khải bị thương.”
Trần Hải an ủi Quý Khải trước: “Cậu Khải, cậu đừng tức giận, chuyện hôm nay, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích.”
“Ông chuẩn bị cho cậu ta lời giải thích thế nào đây?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói.
“Mày đang sủa cái gì thế hả?”
“Mày là ai chứ?”
“Mày có địa vị gì chứ?”
“Lúc bố tao đang nói chuyện mà mày cũng dám chõ miệng vào à?”
“Lát nữa ông đây sẽ tự tay cắt lưỡi mày!”
Trần Tuấn Nghị nổi cơn thịnh nộ, chỉ vào mặt Tề Đẳng Nhàn và tức giận chửi bới.
Lương Diệp cũng lạnh lùng nói: “Cậu dám ngắt lời ông Trần à? Tốt lắm, hôm nay cho dù cậu có chín cái mạng thì cũng không đủ dùng đâu!”
Trần Tuấn Nghị càng nói thì tâm trạng càng trở nên kích động, chuẩn bị xông lên giáng cho Tề Đẳng Nhàn vài cái bạt tai.
Nhưng lúc này Trần Hải mới nhìn rõ được khuôn mặt mập mạp kia, ông ta nhất thời vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là vị khách quý mà Trần Ngư bảo ông ta đích thân tiếp đón hay sao?!
Mắt thấy con trai mình sắp ra tay với tên mập tên là “Lý Bán Nhàn” kia, Trần Hải đột nhiên sải bước tiến lên, một chân đá vào mông Trần Tuấn Nghị và dứt khoát đá cậu ta ngã lăn ra ngoài.
Chớ có thấy Trần Ngư có thể hi hi ha ha với Tề Đẳng Nhàn, thế nhưng ở trong toàn bộ Nam Dương Trần Thị, uy nghiêm của cô ấy lại vô cùng lớn, rất nhiều người đều kính sợ cô ấy không gì sánh được.
Trần Hải biết rất rõ rằng nếu như mình đắc tội với vị khách quý trong miệng Trần Ngư này thì chức danh người đứng đầu Trang sức Trần thị của ông ta cũng sẽ chấm hết.
Long Phi Vũ đang đứng ở phía sau Tề Đẳng Nhàn nhìn đến ngây người, có chuyện gì vậy? Ban nãy chẳng phải Trần Hải còn đang hùng hùng hổ hổ muốn hỏi tội hay sao? Sao lại đá Trần Tuấn Nghị ngã lăn ra ngoài thế này?
Lương Diệp cũng không khỏi sững sờ, hai mắt trợn tròn lên và không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
“Bố...” Trần Tuấn Nghị nhìn Trần Hải với ánh mắt vừa nghi hoặc vừa hoảng sợ, không rõ đây là tình huống gì: “Con... đều là lỗi của con, chút chuyện nhỏ này cũng không thể xử lý tốt, lại để cho cậu Khải ở bị một tên ngốc làm cho bị thương ở chỗ này... Xin hãy tha thứ cho con, con nhất định...”
Cậu ta còn tưởng rằng Trần Hải đang tức giận vì cậu ta làm việc kém cỏi và để cho Quý Khải bị thương nên mới tức đến mức đá cậu ta một cái.
Nghe thấy những lời ngu xuẩn này của Trần Tuấn Nghị, Trần Hải tức đến đỏ mặt tía tai, ông ta bước lên một bước, tát thẳng vào mặt Trần Tuấn Nghị và nghiến răng nói: “Tao đá mày vì chuyện này hay sao? Cái đồ ngu ngốc này! Anh Lý Bán Nhàn là khách quý của Nam Dương Trần Thị chúng ta đó, sao mày dám xúc phạm anh ấy?”
“Cái gì?!”