Sau đó Tề Đẳng Nhàn lại gọi điện thoại cho Dương Quan Quan, bảo cô ta sáng sớm ngày mai hãy lái xe đưa cả Hoàng Sung theo đến một nơi ở gần nhà họ Lôi để tìm hắn và tiếp tục quá trình luyện công.

 

 

Vào rạng sáng ngày hôm sau, Dương Quan Quan lái xe đưa theo cả Hoàng Sung đến một nơi ở gần nhà họ Lôi để tìm Tề Đẳng Nhàn.  

 

Câu đầu tiên mà Dương Quan Quan nói ra sau khi mở miệng là: “Từ Ngạo Tuyết đã quay về Nam Dương chưa vậy?”  

 

Tề Đẳng Nhàn trả lời lại: “Cô ta đã về rồi, có một số người muốn gây sự với cô ta nên cô ta phải nhanh chóng trở về càng sớm càng tốt để ổn định lại tình hình, nếu không thì sản nghiệp của cô ta sẽ bị người ta lén lút thâu tóm mất.”  

 

Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, sau đó lại nói: “Chỉ sợ là anh vẫn còn cảm thấy có chút luyến tiếc cô ta phải không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn không đối diện thẳng thắn với câu hỏi đó mà chỉ quay đầu nhìn về phía Hoàng Sung rồi bắt đầu chỉ điểm công phu cho anh ta, hắn đang nghĩ biện pháp để giúp cho Hoàng Sung kết hợp võ công của bản thân anh ta với kỹ thuật bắn súng vào làm một.  

 

Thấy bản thân không được để ý tới, nụ cười mỉa mai trên gương mặt của Dương Quan Quan lại càng thêm sâu đậm, cô ta thầm nghĩ sau này mình phải tính sổ với cái tên khốn kiếp Tề Đẳng Nhàn kia một lần thật đàng hoàng mới được!  

 

Nếu như không phải Dương Quan Quan đã chứng kiến cảnh Tề Đẳng Nhàn vì cứu mình mà bị đạn bắn trầy cả da thì ngày hôm nay cô ta đã quyết tâm vặt cái đầu chó của hắn xuống cho hả cơn giận của bản thân rồi.  

 

“Cái thằng khốn kiếp tên là Nghiêm Động kia bây giờ đang ở thành phố Hương Sơn phải không? Như vậy thì để tôi đi tìm anh ta rồi vặt đầu anh ta xuống trước đã, chỉ còn có hai ngày nữa thôi là sư phụ của anh sẽ chính thức trở thành phần tử khủng bố rồi!” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoàng Sung rồi nói với anh ta.  

 

“A?! Trở thành phần tử khủng bố sao? Vậy thì không phải là cậu sẽ bị tất cả các quốc gia văn minh trên thế giới này hợp tác với nhau để tiêu diệt à?” Sau khi nghe xong những lời ấy, Hoàng Sung không nhịn được mà tỏ ra vô cùng kinh hãi. “Vậy thì có phải là tôi cũng sắp… bị trừ khử rồi hay không?!”  

 

Tề Đẳng Nhàn sửng sốt, sau đó gân xanh nổi lên đầy đầu hắn, hắn mỉm cười rồi nói: “Anh có tin là ngay ngày mai thôi tôi có thể trừ khử anh ngay lập tức không hả, đồ chó chết này!”  

 

Hoàng Sung vội vàng nói: “Tôi lỡ miệng, tôi lỡ miệng ấy mà, tôi không cố ý nói như vậy đâu, tôi chỉ mong là sư phụ sẽ được hưởng phúc dài như tiên, sống thọ ngang với trời đất!”  

 

Dương Quan Quan nhíu mày lại rồi nói: “Anh sắp sửa trở thành một phần tử khủng bố rồi, vậy mà thoạt trông anh lại không có một chút lo lắng nào cả nhỉ.”  

 

Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta: “Trái lại tôi còn đang muốn nhân cơ hội này để chém giết một trận cho thỏa thích đây!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng đã sắp trở thành phần tử khủng bố rồi, vậy thì việc gì mà hắn phải kiêng kỵ nương tay nữa chứ, hắn cứ đi giết bất cứ ai mà hắn thích là được, dù sao hắn cũng đâu thể cõng cái nồi này trên lưng một cách oan uổng.  

 

“Sư phụ à, chuyện này thực ra không hề nhẹ nhàng như những gì cậu đang nghĩ đâu, nó nghiêm trọng lắm đấy!”  

 

“Nếu như cậu phải cõng cái nồi này trên lưng thì cậu cũng không còn nơi nào để nương thân thêm nữa đâu!”  

 

“Tôi đã từng tham gia rất nhiều đợt hành động với mục đích vây bắt và thanh trừ phần tử khủng bố rồi, phần lớn trong số đó là các đội ngũ do những thành phần tinh anh của một vài quốc gia liên hợp lại với nhau để hành động, từ xưa tới nay giá trị vũ lực của tất cả bọn họ đều cực kỳ mạnh mẽ đấy, nếu có thể chơi đùa phần tử khủng bố đến khi chết thì bọn họ tuyệt đối sẽ không để người đó sống sót đâu.”  

 

Hoàng Sung nói với vẻ mặt có chút lo lắng: “Hơn nữa, những người có liên quan với cậu cũng sẽ vì chuyện này mà giữ khoảng cách nhất định với cậu cho mà xem…”  

 

Tề Đẳng Nhàn đáp lại: “Về những chuyện này thì anh không cần lo lắng cho tôi làm gì… Có đúng là cái thằng súc sinh tên Nghiêm Động kia đang ở thành phố Hương Sơn không vậy hả, nếu đúng thì tôi phải vặt cái đầu của anh ta xuống rồi mang đi hầm canh cho biết mặt.”  

Hoàng Sung lắc đầu rồi nói: “Tôi muốn tự bản thân mình có thể hoàn thành chuyện này. Hơn nữa, hiện tại tôi cũng không thể biết được rằng liệu có phải là hắn ta đang có mặt ở thành phố Hương Sơn hay không.”  

 

 

“Có điều, chỉ cần Nhân Nhân và Nam Thiến vẫn còn đang ở lại bên cạnh tôi thì nhất định là hắn ta sẽ phải xuất đầu lộ diện mà thôi.”  

 

 

Con gái của Nam Thiến là Nam Nhân Nhân cũng chính là con gái của Nghiêm Động, vốn dĩ ban đầu Hoàng Sung cũng không thể nào tiếp thu được sự thật đó, cũng vì vậy nên cho dù đã biết Nam Thiến ở nơi nào nhưng anh ta vẫn không muốn tìm đến chỗ Nam Thiến để gặp cô ấy. Mãi đến dạo gần đây, anh ta mới bắt đầu nghĩ thông suốt về chuyện này.  

 

 

Có điều cái tên Nghiêm Động kia cũng không phải là loại người tốt đẹp gì.  

 

 

Nghiêm Động đã nói là sau khi cho Nam Thiến tám triệu thì anh ta sẽ không dây dưa làm phiền đến cô ấy nữa, vậy mà vào ngày khai trương cửa hàng mới của Nam Thiến thì anh ta lại ra lệnh cho Sở Vũ dẫn người đến khiêu khích cô ấy.  

 

 

Nếu như cuối cùng không có Lôi tổng quản của nhà họ Lôi đứng ra xử lý thì không biết mọi chuyện có thể phát triển đến mức nào nữa.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play