“A a a a, con mẹ nó mày dám lừa bọn tao à?”
Tâm trạng của Quý Khải và Tạ Thiên Bảo cũng không thể không hạ xuống thấp hơn một bậc, bọn họ hung hăng ném quả lựu đạn trong tay xuống dưới đất.
Hai quả lựu đạn đó cũng rơi xuống đất rồi xoay tròn, sau đó phát ra những tia sáng sặc sỡ đủ màu, tiếp đến là tiếng nhạc vang lên…
Tề Đẳng Nhàn đeo một cái kính râm trên mặt, đầu lắc lư gật gù theo từng nhịp beat, hắn nói: “Tôi đã bảo là tôi đùa với mấy người thôi còn gì, trong túi tôi vẫn còn mấy quả lựu đạn nữa đấy, mấy người có muốn cầm đi chơi không?”
“Chơi cái con mẹ nhà anh à!” Tạ Thiên Bảo cảm thấy như lửa giận đã sắp bốc lên sau gáy mình, cô ta vừa run lẩy bẩy vừa mắng thật to.
Tề Đẳng Nhàn chỉnh lại cái kính râm trên mặt, quay về phía hai người bọn họ mà mỉm cười rồi nói: “Nếu như không còn việc gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước đây nha! Cảm ơn hai người các vị vì đã chiêu đãi nhiệt tình, tôi thực sự cảm thấy rất thỏa mãn với bữa ăn khuya lần này đấy.”
Từ Ngạo Tuyết nhìn Tề Đẳng Nhàn… Cái tên này đúng thật là quá là tệ hại! Không ngờ hắn lại dùng biện pháp như vậy để khiến cho người ta sợ hãi cơ đấy…
Không, cái này không phải là khiến cho người ta sợ hãi mà là khiến cho người ta cảm thấy nhục nhã mới đúng!
Rõ ràng hai người bọn họ ban nãy còn sợ hãi muốn chết, cuối cùng bọn họ lại phát hiện những quả lựu đạn này chỉ là hàng giả, đương nhiên là bọn họ sẽ giận điên lên, nếu như chuyện này bị truyền đi khắp nơi thì bọn họ sẽ bị người khác cười nhạo cả đời.
Ngay cả Hoắc Đa cũng không còn gì để nói, ông ta chậm rãi đứng thẳng dậy rồi ưỡn ngực lên, thậm chí còn cảm thấy bản thân muốn giết người!
Nếu như đó là lựu đạn bỏ túi thật thì tốt rồi, ông ta có thể bắt giam Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức!
Vậy nhưng không ngờ những quả lựu đạn đó lại là hàng giả, hơn nữa quan hệ giữa cái tên nhóc con này và Hoàng Kỳ Bân lại không phải là dạng tầm thường, hai người bọn họ là kiểu bạn bè có thể tới trung tâm mát xa để chơi gái cùng nhau… Không không, là kiểu bạn bè thân thiết có thể cùng nhau tiến hành giao lưu tăng tình hữu nghị quốc tế mới đúng.
Vậy mà Tề Đẳng Nhàn lại dùng mấy quả lựu đạn giả để hù dọa Quý Khải và Tạ Thiên Bảo một trận, rốt cuộc ông ta phải xử lý hắn như thế nào đây?
Nếu như bắt Tề Đẳng Nhàn thì có vẻ như chuyện bé xé ra to, nhưng nếu như không bắt hắn thì ông ta phải ăn nói như thế nào với nhà họ Quý và nhà họ Tạ bây giờ?
Đau não quá…
Đầu kêu ong ong!
Chỉ mong cái tên chuyên gây họa này sẽ bị xe đụng chết khi bước chân ra khỏi cửa vào ngày mai, hoặc là một ngày nào đó hắn đi chơi gái rồi nhiễm bệnh AIDS cũng được.
Nếu như Tề Đẳng Nhàn biết được những suy nghĩ trong đầu ông ta thì chắc chắn hắn sẽ cười nhạo ông ta là suy nghĩ nông cạn cho mà coi, mỗi lần tới trung tâm mát xa thì hắn chỉ gọi các kỹ thuật viên ra để đấm bóp cho mình một cách trong sáng thôi mà, so với cái tên Hoàng Kỳ Bân chỉ biết suy nghĩ bằng mấy thứ nằm ở dưới lưng quần thì cảnh giới đạo đức của hắn còn cao hơn nhiều lắm.
“Cảnh sát trưởng Hoắc à, ông đừng có sốt ruột như thế chứ, liệu ông thấy tôi có giống phần tử nguy hiểm cho xã hội không? Rõ ràng nhìn bề ngoài thì tôi là một người rất thành thật đấy nhé, thậm chí tôi còn không vi phạm pháp luật còn gì!” Tề Đẳng Nhàn quay mặt về phía Hoắc Đa rồi nói.
“Cái tên chó chết nhà anh đang phải chịu lệnh truy nã quốc tế rồi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi là anh sẽ trở thành phần tử khủng bố, vậy mà anh còn dám nhận mình là người thành thật!” Sau khi nghe xong những lời trợn mắt nói nhảm của Tề Đẳng Nhàn, Từ Ngạo Tuyết không thể không cảm thấy cạn lời.
Hoắc Đa cũng không còn gì để nói, cậu thì thành thật cái rắm à!
Khuôn mặt của Quý Khải đen xì xì, anh ta nói với ông ta: “Cảnh sát trưởng Hoắc, ông định cứ để nó tự do trốn thoát như vậy sao, ban nãy nó đã dùng mấy quả lựu đạn giả kia để lừa đảo vơ vét tài sản của bọn tôi đấy!”
Nhưng Tề Đẳng Nhàn lại tỏ ra tức giận, hắn quay đầu lại rồi nói: “Cậu nói thì dễ nghe quá nhỉ, tự dưng lại vu khống cho tôi để phía cảnh sát phải bắt giam tôi à, cẩn thận tôi kiện cậu tội vu khống đấy! Tôi làm gì mà lừa đảo vơ vét tài sản của các cậu cơ? Cậu thử nói rõ thêm một lần nữa đi xem nào!”
Tề Đẳng Nhàn nghe xong những lời vừa rồi của Quý Khải thì cảm thấy rất không vui, hắn đã phải bán rẻ cả lương tâm của bản thân để kiếm một trăm triệu rồi lại một trăm triệu tiền bẩn, chẳng lẽ chuyện đó thì dễ dàng lắm hay sao?
Hơn nữa hắn cũng đâu có lừa gạt gì và Tạ Thiên Bảo!