Dù sao, trong tay tên liều mạng này có lựu đạn, nếu buông lỏng tay, tất cả mọi người đều sẽ chết.  

 

"Không cần phải.... Liều mạng như vậy chứ? Cho dù hôm nay các người có bình an vô sự rời khỏi Lâu Đài Trên Biển cũng sẽ không rời khỏi Hương Sơn được."  

 

"Chỉ cần không ra khỏi Hương Sơn, thế cục bên Nam Dương sẽ không có gì thay đổi."  

 

"Cho nên, bằng không chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thậm chí tôi có thể đưa ra một khoản tiền để giải quyết chuyện này."  

 

Thần sắc Tạ Thiên Bảo dịu đi một chút, biết mạnh bạo hơn phân nửa là không được chỉ có thể mềm mỏng.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Buồn cười, tôi và Từ tiểu thư cũng không phải tội phạm, dựa vào cái gì không thể rời khỏi Hương Sơn? Cô tự cho mình là Hoàng đế ở Hương Sơn sao? Muốn là Hoàng đế thì cũng phải là nhà họ Lôi hoặc là Hoàng Văn Lãng chứ, cô thì tính là cái gì?"  

 

Quý Khải chậm rãi nói: "Bởi vì nhà họ Quý chúng tôi toàn lực hỗ trợ Tạ tiểu thư, còn có bữa cơm hôm nay là tại Lâu Đài Trên Biển! Chủ đầu tư của Lâu Đài Trên Biển là nhà họ Hà, người quản lý là Hương Sơn Long Môn, anh xem những người này toàn bộ đều là hội viên của Hương Sơn Long Môn."  

 

"Anh cảm thấy những người này liên thủ lại có thể gây sự với anh được không?"  

 

"Có thể rời khỏi Hương Sơn được không?"  

 

Tề Đẳng Nhàn lơ đễnh, vẫn gấp đồ ăn như trước, một bộ dạng không đặt bất cứ kẻ nào vào mắt.  

 

Từ Ngạo Tuyết thản nhiên nói: "Vừa mới yêu cầu tôi cúi đầu với thái độ kiêu ngạo. Bây giờ anh thấy người ta có lựu đạn, còn muốn thương lượng một cách lịch sự?"   

 

"Chậc, tôi thật sự đã đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của các người!"  

 

"Việc làm ăn bên Nam Dương là tôi tạo ra, nghĩ hái đào của tôi, tuyệt đối không có khả năng."  

 

"Từ phi tôi chết ở chỗ này!"  

 

Khi nói chuyện, cô ta trực tiếp dùng tay lấy một quả lựu đạn trong ngực của Tề Đẳng Nhàn, cầm trong tay suy nghĩ hai giây, nhìn hai người Tạ Thiên Bảo và Quý Khải hãi hùng khiếp vía.  

 

Tề Đẳng Nhàn không nhịn được đặc biệt thưởng thức nhìn Từ Ngạo Tuyết một cái, hắn yêu thích sự ngông nghênh này của Từ Ngạo Tuyết, trừ hắn ra, không ai có thể khuất phục được.  

 

"Đại thiếu gia Quý, tay tôi có chút mỏi, phiền anh cầm giúp tôi." Tề Đẳng Nhàn cười, đưa tay ra trước mặt Quý Khải.  

 

Sắc mặt Quý Khải trắng nhợt, kinh sợ lẫn lộn nói: "Tôi không cần!"  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng không quan tâm, trực tiếp nhét vào tay Quý Khải, sau đó cho anh ta nắm chặt lựu đạn.  

 

Những tên côn đồ xung quanh không dám bước ra tranh giành vì sợ trong lúc nhất thời gây hỗn loạn khiến lựu đạn thoát ra và phát nổ.  

 

Khoảnh khắc Quý Khải cầm quả lựu đạn, cơ bắp cả người cứng đờ, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nếu biết bên cạnh Từ Ngạo Tuyết có kẻ liều lĩnh không sợ chết như vậy thì hôm nay anh ta sẽ không bao giờ ra mặt!  

 

Cơ thể Tạ Thiên Bảo cũng vô cùng cứng nhắc, lòng bàn tay đổ mồ hôi đầm đìa, môi bắt đầu run rẩy.  

"Chà, Đạ thiếu gia Quý, ngoài miệng anh nói không cần, nhưng trên tay lại cố gắng nắm thật chặt đó thôi!" Tề Đẳng Nhàn cười nói.  

 

 

Trong lòng Quý Khải mắng một trận mẹ mày, bản thân không dám siết chặt hay sao? Thời gian phát nổ hơn năm giây một chút, buông tay một chút sẽ phát nổ! Cho dù có ném ra ngoài, trong tay người này vẫn còn có mấy cái...  

 

 

"Mau gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng Hoắc!" Quý Khải quay đầu thấp giọng rống lên với tâm phúc của anh ta.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi cười nhạo một tiếng, nói: "Nhìn tên khốn vô liêm sỉ như các người đi, ngay từ đầu định làm du côn giết người, bây giờ thấy khó đối phó nên gọi cảnh sát đến giải quyết vấn đề sao?"  

 

 

Từ Ngạo tuyết cũng rút vòng tròn trên lựu đạn ra, vươn tay đưa cho Tạ Thiên Bảo, nói: "Cầm lấy."  

 

 

Mặt Tạ Thiên Bảo tái nhợt, nơm nớp lo sợ vươn hai tay ra, cầm lấy quả lựu đạn trong tay Từ Ngạo Tuyết.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play