Nghe xong lời nói trêu tức và ghen tị của Từ Ngạo Tuyết, Tề Đẳng Nhàn cũng không đắc ý.
Hắn chỉ rất nghiêm túc nói với Từ Ngạo Tuyết: "Tôi không muốn đi ngang ở Hương Sơn, tôi chỉ muốn đi thẳng trước mặt cô thôi.”
Từ Ngạo Tuyết sửng sốt, không hiểu lời này có ý gì.
Đợi đến sau khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra, bánh xe cũng đã nghiền đến trên mặt mình rồi!
“Tề Đẳng Nhàn, anh con mẹ nó…” Từ Ngạo Tuyết nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, mặt đầy sát khí.
Chỉ là, sát khí của cô ta đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói là không hề có tác dụng, điều này ngược lại sẽ làm cho Tề Đẳng Nhàn càng đắc ý hơn, sự phản kháng bằng công phu mèo ba chân của Từ Ngạo Tuyết, đối với Tề Đẳng Nhàn mà nói lại càng là "quyền hưng phấn của kẻ bắt cóc".
Từ Ngạo Tuyết quất Vương Kiếm Thành một trận như vậy, cả người đổ đầy mồ hôi.
“Tôi trở về tắm rửa, thay quần áo đây!” Từ Ngạo Tuyết tức giận nói, xoay người đi vào trong khách sạn.
“Vì tránh cho cô bị trả thù, tôi sẽ ở cùng cô." Tề Đẳng Nhàn đi theo sau, mặt dày vô sỉ.
Từ Ngạo Tuyết cười lạnh, nghĩ có nên gửi tin nhắn cho Dương Quan Quan hay không, hẹn một chỗ gặp mặt, sau đó để thằng nhãi Tề Đẳng Nhàn này đi theo, đến lúc đó sẽ đưa hắn vào thẳng Tu La địa võng.
Quan hệ giữa Dương Quan Quan và Từ Ngạo Tuyết cũng không tệ lắm, dù sao, cô cũng được Từ Ngạo Tuyết chỉ dạy rất nhiều về mặt thương nghiệp.
Vào ngày thường, hai người cũng có ngẫu nhiên nhắn tin qua lại.
Sau khi vào phòng tắm, Từ Ngạo Tuyết nghĩ, rồi gửi một tin nhắn cho Dương Quan Quan, hẹn gặp mặt trong trung tâm thương mại, trò chuyện một chút.
Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha, cũng đang gửi tin nhắn tán gẫu với Dương Quan Quan, miệng đầy lời nói dối, nói mình đang ở cùng một chỗ với người nhà họ Lôi.
Một thanh đao lớn dài tám trăm mét, bị Từ Ngạo Tuyết treo ở đỉnh đầu của hắn, mà hắn lại không hề hay biết chút nào.
Khoảng nửa giờ sau, Từ Ngạo Tuyết đi từ trong phòng tắm ra.
Cô ta thay đổi một bộ váy áo tinh xảo, đùi đẹp bóng loáng trắng như tuyết, lộ bảy phần ra ngoài.
“Không mặc quần tất đen, nhận xét kém.” Tề Đẳng Nhàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, xách quần nói.
“Anh có bệnh à, trời nóng như vậy, mặc quần tất đen làm cái gì chứ?” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Chân cô dài như vậy, không đi đạp ba vòng, thật đáng tiếc!"
Từ Ngạo Tuyết mặc kệ lời cợt nhả cấp mười của thằng nhãi con này, nhìn vào gương tùy ý sửa sang lại sợi tóc, thoa chút son môi, kéo giá trị nhan sắc của bản thân lên trạng thái đỉnh cao.
Kiểu mỹ lệ của Từ Ngạo Tuyết, là ở trong gia tộc lớn được hun đúc mà bồi dưỡng ra từ bé, ung dung hoa mỹ đồng thời mang theo một tia ngạo khí khiến cho đàn ông tràn ngập ham muốn chinh phục.
Hơn nữa, Từ Ngạo Tuyết bây giờ, so với trước kia lại càng hiểu rõ được khí chất và mỹ mạo của mình.
“Tôi đói bụng rồi, anh biết có món gì ăn ngon không?” Từ Ngạo Tuyết hỏi.
“Cái này thật sự là tôi không biết.” Tề Đẳng Nhàn suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu nói.
“May mà tôi có biết một tiệm cơm cafe cực kỳ nổi tiếng, ngay ở quảng trường Thời Đại bên kia, đi thôi.” Từ Ngạo Tuyết mỉm cười nói.
Cô ta đương nhiên biết Tề Đẳng Nhàn vừa tới Hương Sơn không lâu, nhất định không biết rõ tình huống của Hương Sơn bên này, cho nên mới hỏi như thế.
Hắn nói không biết, mình lại đáp như vậy, sẽ không có sơ hở.
Quả nhiên Tề Đẳng Nhàn mắc câu, nói: “Vẫn là Từ tổng của chúng ta chuyên nghiệp”
Từ Ngạo Tuyết cố ý làm bộ như trượt chân, Tề Đẳng Nhàn lại lần nữa mắc câu, đưa tay đỡ lấy cô ta, nói: “Không khoa trương như vậy chứ? Đến bây giờ rồi mà chân còn mềm ư?”
“Đừng có bẻ lái lung tung, cái đồ vô liêm sỉ này!” Từ Ngạo Tuyết tức giận, trực tiếp há mồm cắn vào cổ hắn.