Ngô Quốc Hoa quay đầu lại và hỏi Tề Đẳng Nhàn: "Anh Lý, anh có nhìn thấy cái gì không?"
Tề Đẳng Nhàn trả lời: "Tôi cảm thấy từ trường ở đây hơi có vấn đề, nhưng không rõ rệt lắm, nếu không đến đây chắc tôi không nhận ra được."
Ngô Quốc Hoa cười nói: “Đây là sự xuất sắc của người đã sắp đặt tình huống giết người này, nếu không nhờ võ công thần thông của giám đốc Lý thì khí thế nó sinh ra đã ảnh hưởng tới mô hình này, cho dù là tôi cũng sẽ không nhìn ra được!”
Lôi Thiên Tứ hỏi: "Có cách nào một lần làm dứt điểm luôn không? Suy cho cùng cũng không thể ở nhà họ Lôi chúng tôi cả đời đúng chứ!"
"Tình hình phong thuỷ này đã tồn tại nhiều năm như vậy, trước giờ đã giống như một con giòi bám xương, nếu buộc phải thay đổi sợ rằng trái lại còn có hại cho nhà họ Lôi. Vậy nên cách tốt nhất là để anh Lý đến nhà của ông vài ngày, mỗi năm một lần." Ngô Quốc Hoa liếc nhìn la bàn, khẽ lắc đầu.
Từ Ngạo Tuyết hơi mất kiên nhẫn, bèn hỏi: "Kì lạ vậy, nhất định phải là hắn sao?"
Ngô Quốc Hoa nói: "Nếu nhà họ Lôi có thể đi mời thiên sư đương nhiệm đến canh giữ nhà, hoặc là tìm mấy người tài cao cùng cấp bậc như anh Lý cũng được.”
Mời thiên sư đến canh giữ nhà?
Khoé miệng Lôi Thiên Từ bỗng giật giật. Mẹ nó, thật là vô lý, rõ ràng làm gì có khả năng làm điều đó đâu. Thế nên Lôi Thiên Tứ chỉ có thể đem ý định của mình đặt lên người Tề Đẳng Nhàn.
"Năm đó nhà họ Lôi làm việc cho đất nước, rất có thể đã khiến cho nước ngoài ôm hận, nhưng lại không ổn nếu hành động quá lộ liễu nên chỉ có thể bỏ tiền mời người tạo phong thuỷ này." Ngô Quốc Hoa cất la bàn đi, mỉm cười, nói.
“Người nước ngoài cũng tin vào phong thuỷ sao?” Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
"Ấy! Anh đừng nghi ngờ khả năng xuất khẩu văn hoá truyền thống của Trung Quốc, đã là người Hoa, ai dám nói rằng mình không tin vào phong thuỷ chứ? Hoa Kiều ở nước ngoài nhiều như vậy, người nước ngoài bị ảnh hưởng cũng là chuyện bình thường thôi. Tôi có một cậu học trò đích thân từ nước Mỹ qua xin tôi dạy nghề đấy." Ngô Quốc Hoa nói: "Anh có tin vào phong thuỷ không?"
Trước khi Tề Đẳng Nhàn lên tiếng, Ngô Quốc Hoa đã nói: "Mọi người đều luyện võ, đều phải chú ý hướng mặt về phía đông, mỗi này luyện tập ở nơi có mặt trời mọc, kể cả lúc nửa đêm cũng phải hướng mặt về phía đông. Đây không phải phong thuỷ thì là gì?"
Sắc mặt Từ Ngạo tuyết ngày càng trở nên khó chịu, nếu đúng như lời Ngô Quốc Hoa nói, vậy Tề Đẳng Nhàn quan trọng với nhà họ Lôi là điều hiển nhiên rồi!
Chung quy lại, dựa vào cách nói của Ngô Quốc Hoa, thì cứ vài năm, Tề Đẳng Nhàn sẽ đến nhà họ Lôi để ở vài ngày… Như thế nhà họ Lôi còn không coi hắn như một vị thần thì là gì?
Không còn nghi ngờ gì nữa, việc "trộm tháp" của Từ Ngạo Tuyết cuối cùng vẫn thất bại, một câu nói của Tề Đẳng Nhàn cũng có thể thay đổi mong muốn của nhà họ Lôi.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: "Vậy tôi chỉ có thể mạnh dạn mặt dày ở lại nhà họ Lôi ba ngày, giúp nhà họ Lôi giải quyết cảnh khó khăn trước mắt."
Lôi Thiên Tứ vội vã nói: "Ba ngày là quá ít, chí ít cũng phải ba tháng mới được?!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Ông Lôi, tôi cũng có việc riêng phải làm, hơn nữa, ba ngày là đủ rồi. Lần trước người tài cao kia đến, không phải cũng chỉ ở lại ba ngày thôi à?"
“Ngô… Ngô đại sư, ông thấy thế nào?” Lôi Thiên Tứ hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Ngô Quốc Hoa gật đầu nói.
Trở về nhà, Lôi Thiên Tứ sai người hầu chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn tiếp đãi khách quý, thậm chí còn tự tay đưa phong bao lớn cho Ngô Quốc Hoa và Tôn Thanh Huyền, phong bao đỏ rất chắc chắn và đựng đầy gạo vàng.
Tề Đẳng Nhàn cứ theo cách như vậy có được tình bạn với nhà họ Lôi, hơn nữa còn là tình bạn vững như sắt đá!
“Lại còn cùng là người của Thiên Hoả, đúng là tiên nhân chỉ đường.” Tề Đẳng Nhàn không nhịn được cười nói.
Từ Ngạo Tuyết thì tức muốn chết, bản thân rõ là đến đây để "trộm tháp", kết quả cô ta lại để cho Tề Đẳng Nhàn hưởng lợi, khiến hắn hoàn toàn trở thành người nâng đỡ của nhà họ Lôi!