Hắn cảm thấy cái tên Tề Đẳng Nhàn này không có đạo nghĩa, chỉ biết dùng lời ngon ngọt để dụ hắn trở thành hố tiền, hắn đúng thật là mù rồi mới nghĩ tên đó xem mình là bạn.  

 

“Tiền đã lấy được rồi, A Bân, nếu không có việc gì thì cậu có thể đề nghị xuất viện, không cần phải ở lại bệnh viện để lãng phí tài nguyên quốc gia đâu." Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

Mặt Hoàng Kỳ Bân càng đen hơn, cái này là lừa đảo, tất cả những lời ngon ngọt chỉ để lừa người thôi, chuyện xấu gì cũng muốn để hắn chịu trách nhiệm.  

 

Hoàng Kỳ Bân cảm thấy không thể chịu nổi cái tên chó chết này, sau này vẫn nên cố gắng trách tiếp xúc với hắn, nói không chừng đến một lúc nào đó không có tiền, hắn không lừa được người khác thì sẽ quay sang lừa mình!  

 

Tề Đẳng Nhàn cười hì hì chào tạm biệt Hoàng Kỳ Bân, trở về tìm Dương Quan Quan.  

 

Dương Quan Quan bây giờ là một phú bà, vừa đến Hương Sơn liền lập tức tiêu tiền như nước mua một tòa nhà cao cấp trị giá hơn hai trăm triệu.  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn thuận lợi đi vào, nhìn thấy khí giới luyện công được bày biện trong sân, thì âm thầm nhếch miệng, Dương Quan Quan này, đúng là không có thẩm mỹ gì cả.  

 

Thế mà lại trang trí đình viện thành kiểu dáng này, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm!  

 

“Anh đã nói lời tạm biệt với mấy người Hứa gia chưa?" Dương Quan Quan mặc quần áo luyện công rộng thùng thình, mỉm cười hỏi.  

 

“Mặc quần áo luyện công khá khó nhìn! Tôi đề nghị nên mặc áo ba lỗ kết hợp với quần yoga." Tề Đẳng Nhàn nghiêm túc đưa ra gợi ý.  

 

"Ăn mặc bó sát một chút, có thể giúp cô thắt chặt cơ bắp, cảm nhận được lực phát ra..."  

 

Dương Quan Quan hung hăng trợn trắng mắt, cái lão già háo sắc này, cứ lấy cớ đó mà đổi hết bộ này đến bộ khác, nếu không phải bây giờ cô đã luyện ra chút gì đó, thì thật sự sẽ nghe theo.  

 

Dáng người Dương Quan Quan, không dám nói khoa trương hơn Tạp Mang San, nhưng trong số những người phụ nữ ở Hoa quốc lấy uyển chuyển, hàm súc, dịu dàng làm chủ thì đây cũng là một sự tồn tại cực kỳ xuất sắc rồi.  

 

Nếu thật sự ăn mặc theo gợi ý của Tề Đẳng Nhàn, chậc... Không biết lúc đó sẽ có bao nhiêu thằng con trai chảy máu mũi đây.

Cho dù là xuất thân của Hứa Trường Ca có cao quý thì khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy cũng bị chấn động, chứ đừng nói đến hai người Hứa Ức Ngọc và Triệu Tân Lan.  

 

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy chẳng có gì lạ, lúc lục soát tập đoàn  n Đặc, đống đồ cổ, vàng, tiền mặt trong tầng hầm ngầm đó cộng lại mới gọi là rung động lòng người.  

 

Ông chủ Quan quỳ gối trước mặt Tề Đẳng Nhàn, vẻ mặt cầu xin, nói: "Tề tiên sinh, những thứ này đều là đồ tôi bồi thường cho các anh, tất cả là do tôi không đúng! Hơn nữa, số tiền này là tất cả tiền mặt mà hiện tại tôi có thể lấy ra.”  

 

Tề Đẳng Nhàn vội vàng đưa tay đỡ ông chủ dậy, cười nói: "Này này này, làm gì vậy chứ? Ông chủ Quan, thời đại bây giờ là xã hội hiện đại, không phải là thời phong kiến nữa đâu.”  

 

Ông chủ Quan thầm mắng trong lòng "Cút mẹ mày đi", nếu hắn không thấy nhiều tiền như vậy, ông ta có thể đứng lên sao?  

 

Hứa Trường Ca ngạc nhiên nhìn Tề Đẳng Nhàn, không rõ có chuyện gì đang xảy ra, thế mà ông chủ Quan lại tự mình đem theo người, mang theo nhiều tiền mặt như vậy đến cửa quỳ xuống xin lỗi!  

 

“Số tiền này, xin Tề tiên sinh nhận lấy, nhưng cũng xin anh nói tốt cho tôi vài câu với Hoàng thiếu, xin tha cho cái mạng chó của tôi." Ông chủ Quan nói với vẻ mặt cầu xin.  

 

“Ấy... Cái này cũng dễ nói mà, cũng không phải chuyện lớn gì!" Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt nói.  

Ông chủ Quan không hề có ý muốn bóp chết cái tên này, ông chỉ cảm thấy mồm miệng của hắn thật sự có hơi lớn một chút.  

 

 

Lần trước đưa ra mấy chục ngàn vạn bồi thường, đại gia này nghe cũng không thèm nghe lập tức cúp điện thoại.  

 

 

Hắn cũng không dám lại chậm trễ, cầm khoảng năm trăm triệu đến đây, hơn nữa còn đổi tất cả thành tiền mặt, chính vì sợ Tề Đẳng Nhàn không chịu đồng ý buông tha cho ông ta.  

 

 

Ông chủ Quan hít một hơi thật sâu, nói: "Vậy làm phiền Tề tiên sinh rồi, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”  

 

 

“Yên tâm trở về đi." Tề Đẳng Nhàn cười cười nói tiếp: “Qua mấy ngày nữa, có lẽ chuyện mọi chuyện sẽ trở lại bình thường thôi.”  

 

 

Ông chủ Quan phất phất tay, mang theo thuộc hạ của mình rời khỏi Hứa gia.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play