Hứa Ức Ngọc nói: “Đừng nói nữa! Tạm thời anh không thể rời khỏi Hứa gia, khi nào Lương Kiêu không tìm anh làm phiền rồi tính sau.”
“Hôm nay anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, theo chúng ta đi tham gia yến hội Hoàng thị tổ chức, thành phố Hương Sơn sẽ có rất nhiều nhân vật lớn đến, thần tượng của em - tiểu thư Millison cũng sẽ đi.”
“Đến lúc đó bố em sẽ giới thiệu anh, nói không chừng anh sẽ làm rất tốt ở Nam Dương...”
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, có Từ Ngạo Tuyết rồi hắn còn cần người khác giới thiệu sao? Cô ta có hiểu biết hay không, trên người cô ta có vết bớt ở đâu, hắn đều biết rất rõ.
“Vậy khi nào biết được Lương Kiêu sẽ không làm phiền tôi nữa?” Tề Đẳng Nhàn trợn mắt, hỏi.
“Đến lúc đó em sẽ nói rõ ràng với bố, bảo bố đi tìm Lương Diệp và Liên Thắng nói rõ ràng.” Hứa Ức Ngọc liếc Tề Đẳng Nhàn một cái, nói, “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi!”
Hứa Ức Ngọc dẫn Tề Đẳng Nhàn đến một cửa hàng của Phạm Tư Triết, sau đó chọn cho hắn một bộ âu phục và giày da.
Tề Đẳng Nhàn mặc một bộ đồ khác mới toanh trông rất đẹp trai, nếu nói đến diện mạo và dáng người vốn có của hắn, nhất định có thể thu hút ánh mắt của người khác dù ít hay nhiều.
Nhưng với vẻ ngoài mũm mĩm và thân thiện này, nhìn sơ qu... hắn trông giống cậu con trai nhà địa chủ ngốc nghếch.
“Ha… Khí chất của Versace không hợp với anh lắm, nhìn như thằng con nhà địa chủ ngu ngốc vậy.” Hứa Ức Ngọc không nhịn được cười.
Cô chủ động đi lên, kéo thẳng cổ áo của Tề Đẳng Nhàn hai lần, nhìn kỹ rồi cười nói: “Nhưng mà nhìn cũng được, cũng không tệ lắm!”
Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng là một chiến sĩ, cho dù ẩn thân như thế nào, trên người hắn vẫn có một loại khí chất khác người thường, khiến hắn trông có vẻ tự tin và mạnh mẽ.
Cô vươn tay vỗ vỗ ngực Tề Đẳng Nhàn, nói: “Chiều nay anh đừng có làm bậy, các nhân vật lớn ở Hương Sơn đều tới đây, đừng làm mất mặt của Hứa gia!”
“Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
“Vậy là tốt rồi!” Hứa Ức Ngọc hài lòng gật gật đầu, cảm thấy một người hơi mập như Tề Đẳng Nhàn rất khó để có thể chọn một bộ âu phục thích hợp nhưng mình lại chọn được một bộ đồ như vậy, rất đáng khen ngợi.
Đến buổi chiều thời điểm khi yến hội sắp mở màn, từng chiếc xe sang trọng xuất hiện ở bên ngoài dinh thự của Hoàng Văn Lãng.
Bởi vì Hoàng Kỳ Bân bị “chấn động não” nên không thể lộ diện, phải tiếp tục ở trong bệnh viện.
Chính bởi vì có màn trình diễn xuất sắc của mình, Hoàng Văn Lãng mới có thể nổi trận lôi đình trong cuộc họp của ông ta, sau đó đấm mạnh. Lại nói tiếp, Hoàng Văn Lãng thực sự phải cảm ơn con trai của mình vì đã chạy đến Thủy Hội bị đánh một trận, không thể không nói, Hoàng Văn Lãng và Tề Bất Ngữ đều là “cha ruột”.
Tề Đẳng Nhàn và Hứa Ức Ngọc, Hứa Trường Ca ba người, ngồi trên Maybach đi đến yến hội.
Chiếc xe này có lẽ hơi bắt mắt ở những nơi khác, nhưng hôm nay ở Hương Sơn, nơi phú hào tụ tập, với đại viện của Hoàng Văn Lãng, vậy thì không phải quá nổi bật.
Tề Đẳng Nhàn liếc mắt một cái đã thấy được Từ Ngạo Tuyết, một thân diện váy lễ phục màu trắng như tuyết, mang giày cao gót thủy tinh, búi tóc rất thời thượng, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng là một phong cảnh cực kỳ mỹ lệ, hấp dẫn ánh mắt vô số người tới.
“Người yêu cũ!” Trên mặt Tề Đẳng Nhàn nở ra một nụ cười.
Từ Ngạo Tuyết được một đám đàn ông vây quanh, bước vào trong.
Hứa Trường Ca cười nói: “Xinh đẹp chứ? Đó chính là tiểu thư Millison mà lát nữa chú muốn giới thiệu cho cháu!”
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nói: “Xinh đẹp.”
Hứa Ức Ngọc nói: “Tiểu mập mạp anh đừng nghĩ tới cô ấy nữa, đây chính là thần tượng của em.”