"À... là như này!"  

 

"Hoàng công tử là người trọng nghĩa, nghe nói trên đảo Kim Ngân có hành vi phi pháp, vậy nên cố ý tới đây chịu đựng vất vả để tiến hành điều tra."   

 

“Vì thế, Hoàng công tử suýt nữa thất thân, hơn nữa, còn bị ông chủ Quan này đánh cho một trận.”  

 

Tề Đẳng Nhàn tằng hắng một cái, vội vã nói.  

 

Sắc mặt Lương Kiêu tái nhợt do sợ hãi, nhìn Hoàng Kỳ Bân không dám tin... Người này là công tử nhà thị trưởng Hoàng?!   

 

Ông chủ Quan cũng run liên tục, câu nói này càng khiến ông ta suýt nữa sợ tè ra quần, hai cái tát vừa rồi là ông ta làm, là tát thái tử gia Hương Sơn thật sao!   

 

Vẻ mặt Hoắc Đa hơi cứng đờ, hỏi: "Hoàng công tử, là như vậy sao?"   

 

Ánh mắt Hoàng Kỳ Bân rời rạc, một lát sau, anh ta mới dần tập trung tinh thần, nhìn Hoắc Đa hỏi: "À... Xin lỗi, anh vừa nói gì vậy? Tôi có hơi ù tai chóng mặt."   

 

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn tự nhủ quá đỉnh, kỹ năng diễn xuất của anh ta tốt hơn nhiều so với lúc nhỏ.   

 

Hoắc Đa thấy tình cảnh này, tay cũng run lên, hắn ta kinh nghiệm dày dặn, đã từng giải quyết vô số vụ đánh nhau, dĩ nhiên hắn ta biết, tình trạng của Hoàng Kỳ Bân là biểu hiệu của chấn thương sọ não!   

 

Cái này... Thị trưởng Hoàng vừa mới nhậm chức chưa lâu sau, con trai của ông ta, dưới sự cai trị của chính mình, lại bị tát hai cái đến mức chấn thương não?   

 

Nghĩ tới đây, trán Hoắc Đa toát mồ hôi lạnh.   

 

“Ông chủ Quan, ai cho ông gan hùm mật gấu như vậy?” Hoắc Đa đột nhiên quay đầu lại, nhìn ông chủ Quan quát lớn.   

 

Sắc mặt ông chủ Quan trắng bệch như búp bê giấy, nói: "Tôi... Tôi không biết cậu ta là công tử nhà thị trưởng Hoàng..."   

 

Hoắc Đa tức giận nói: "Không biết sao? Không biết thì có thể đánh người à? Cho dù cậu ta không phải là công tử nhà thị trưởng Hoàng, ông cũng không có bất kỳ lý do gì động chạm pháp luật, ra tay đánh người cả!"   

 

Sắc mặt ông chủ Quan tái nhợt nói: "Nhưng mà... Họ cũng đã đánh anh Lương."   

 

Hoắc Đa quay đầu nhìn Lương Kiêu, lạnh lùng hỏi: "Lương tiên sinh, có phải hôm nay anh uống hơi nhiều đúng không? Ngay cả đi cũng không vững nữa?"   

 

Lương Kiêu biết rõ rằng đây là chuyện lớn, câu lạc bộ của họ rất lợi hại, nhưng chắc chắn sẽ không thể chịu được sự tức giận của thị trưởng, hơn nữa, họ đều nói rằng quan mới nhậm chức, làm ra mấy việc để tỏ rõ tài cán, muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến nhân dân phục, xác định sẽ không còn xương!   

 

Lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước miếng, hơi không cam lòng nói: "Đúng… Tôi có uống hơi nhiều."  

 

“Ồ? Vậy sao trên người anh không có mùi rượu? Vừa nãy tôi còn thấy anh ấy cầm thứ gì bằng thủy tinh, đó cũng rượu à? Mặt Tề Đẳng Nhàn ngây thơ hỏi.   

 

Sắc mặt Hoắc Đa và Lương Kiêu cứng đờ.   

Lương Kiêu tức giận trong bụng, tên khốn này, đây là đang hãm hại mình hít thuốc phiện sao?!   

 

 

Nhưng, lúc này, cho dù nói hắn ăn nhiều phân, hắn cũng phải thừa nhận, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: “À... đúng vậy... Đều là lỗi tại tôi, vừa rồi tôi hít hơi nhiều, đi lại có hơi liêu siêu."   

 

 

"Ngang nhiên hút hàng cấm sao? Bắt lại!" Hoắc Đa vung tay lên, ra lệnh cho người xử lý Lương Kiêu.   

 

 

Hắn ta cũng chán ghét Tề Đẳng Nhàn, hầm hàng hóa này từ đâu ra, làm Lương Kiêu ăn quả đắng còn không bỏ qua, cứ phải đem người vào mới hài lòng sao? Chính là không chê chuyện lớn!   

 

 

Ông chủ Quan choáng váng không biết phải làm gì.   

 

 

Ánh mắt Hoắc Đa trở nên lạnh lẽo, giơ tay tát một cái thật mạnh vào mặt ông chủ Quan, giọng lạnh lùng nói: "Ông chủ Quan làm ăn phát đạt, nên không cần coi trọng người khác nữa đúng không? Cái tát này là dành cho ông, có đau không?"   

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play