Hứa Trường Ca cũng không thể không quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn bằng ánh mắt trách cứ, hiển nhiên là ông nghĩ hắn đã quá nhiều lời, nếu như hắn chọc giận Dương Quan Quan thì làm sao mà bọn họ có thể bàn chuyện hợp tác làm ăn với nhau được nữa chứ?  

 

“Con người của cậu thanh niên tên Tiểu Lý này rất tốt, có điều tính cách thì lại có phần hơi mềm yếu nhu nhược quá, võ công của cậu ta cũng rất cao nhưng tiếc là lại thiếu đi sự quyết đoán và tàn nhẫn của một quân nhân, cậu ta vẫn còn phải rèn luyện thêm rất nhiều.” Hứa Trường Ca không nhịn được mà thầm đánh giá Tề Đẳng Nhàn thêm một lượt nữa trong lòng, ông cảm thấy mặc dù có một chút tì vết nhưng quả thực Tề Đẳng Nhàn vẫn là một viên ngọc thô chưa mài giũa đáng để đầu tư.  

 

“Thôi anh đừng có mà nói mấy câu cợt nhả như thế nữa!” Hứa Ức Ngọc cũng không nhịn được mà trừng mắt nhìn sang phía Tề Đẳng Nhàn, nguy hiểm quá đi mất, suýt chút nữa thì chỉ vì một câu nói của hắn mà mọi chuyện đã bị phá hỏng.  

 

“Tôi đâu có nói câu nào cợt nhả đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhanh chóng phản bác lại.  

 

Hứa Ức Ngọc tức đến nỗi hai mắt cô trợn trắng cả lên, cô thầm nghĩ trong lòng, thật ra thì cái con người này cũng không đáng tin cậy đến thế.  

 

Đến lúc này thì Dương Quan Quan cũng không còn tâm trạng nào để mà bàn chuyện hợp tác làm ăn với Hứa Trường Ca nữa, bởi vì cứ mỗi lần nhắc đến Tề Đẳng Nhàn thì tâm tư của cô ta lại trở nên rất hỗn loạn.  

 

Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông khiến cho Dương Quan Quan nhớ mãi không quên, cũng chính là người đàn ông đã giúp cho Dương Quan Quan trưởng thành đến mức này.  

 

Dương Quan Quan hiểu rõ một điều, dĩ nhiên là hiện nay Tề Đẳng Nhàn vẫn đang náu mình ở một nơi an toàn, vậy nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà lo cho hắn. Dù sao Tề Đẳng Nhàn cũng đã gây ra một tai họa lớn như vậy, chẳng lẽ cô ta có thể không lo lắng được hay sao?  

 

“Hứa tổng à, cháu xin hẹn chú cùng bàn luận về chuyện hợp tác làm ăn vào một hôm nào đó khác!” Dương Quan Quan nói.  

 

Nghe Dương Quan Quan bảo vậy, Hứa Trường Ca cũng chỉ đành cười khổ một tiếng rồi đáp: “Được thôi, Dương tiểu thư. Có điều chú khuyên là cháu nên nhanh chóng đưa ra quyết định, nếu không thì cái cảng nhỏ kia sẽ bị người ta giành mất đấy, đến lúc đó thì cháu sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa đâu!”  

 

Dương Quan Quan nói với ông: “Cháu sẽ suy nghĩ thật cẩn thận.”  

 

Hứa Ức Ngọc cứ tưởng là do câu nói vừa rồi của Tề Đẳng Nhàn nên Dương Quan Quan mới tức giận và hoãn việc đàm phán hợp tác làm ăn, cô không thể không nổi giận với Tề Đẳng Nhàn.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai với vẻ vô cùng bất đắc dĩ, chuyện này có thể trách móc hắn được hay sao? Rõ ràng là Hứa Ức Ngọc chọn đề tài mở đầu câu chuyện trước chứ còn ai vào đây nữa, vả lại những điều mà hắn nói cũng đều là lời thật lòng thật dạ cả, làm gì có câu cợt nhả nào.  

 

Vậy nhưng ngay vào lúc Dương Quan Quan đang chuẩn bị rời đi thì bỗng có một đoàn người đi về phía bên này.  

 

“Ồ? Đây không phải là Dương Quan Quan, đồ đệ của cái thằng bán nước hay sao? Cô đến đây đánh golf đấy à?” Người dẫn đầu của đoàn người kia không phải ai khác mà chính là Trần Hùng Phi, thiếu đà chủ của phân đà Long Môn chi nhánh thành phố Hương Sơn.  

“Cô ta chính là đồ đệ của cái tên quốc tặc Tề Đẳng Nhàn kia đấy à? Không ngờ cô ta vẫn còn dám vác mặt đến thành phố Hương Sơn này để góp vui đấy, chẳng lẽ cô ta không sợ bản thân sẽ bị đánh chết?” Một người khác trông cũng rất trẻ lập tức mở miệng nói xen vào, anh ta còn nhìn Dương Quan Quan một lượt từ trên xuống dưới.  

 

 

Dương Quan Quan chỉ đứng đó với tư thế vô cùng ngạo nghễ, cô ta đáp trả lại bằng giọng hết sức lạnh lùng: “Tôi vừa mới nghe thấy tiếng chó sủa từ xa, còn tưởng là ai vào đây chứ, hóa ra lại là Trần thiếu đà chủ và Mạnh thiếu bang chủ!”  

 

 

Lũ đàn em của Trần Hùng Phi và Mạnh Huyền Thông đều giận tới nỗi tím tái hết cả mặt mày, bọn chúng ngay lập tức thủ thế như sắp xông vào đánh Dương Quan Quan ngay lập tức.  

 

 

Trần Hùng Phi lại chỉ xua tay ngăn bọn chúng lại rồi tiếp tục nói: “Ê này, mặc dù Dương tiểu thư là đồ đệ do cái tên quốc tặc kia một tay dạy dỗ nhưng đồng thời cô ta cũng là người đang đứng đầu nhà họ Dương hiện nay, chúng mày không được phép vô lễ nghe chưa!”  

 

 

Dương Quan Quan lạnh mặt hỏi lại: “Quốc tặc à? Rốt cuộc ai là quốc tặc thì chính các anh mới là những người hiểu rõ nhất, vậy mà các anh vẫn còn mặt mũi mời cao thủ ở khắp nơi đến tham gia đại hội võ đạo để cùng nhau tìm kiếm và trừng phạt sư phụ tôi, đúng thật là buồn cười không tả được.”  

 

 

Thiếu bang chủ của Hồng Bang chi nhánh thành phố Hương Sơn là Mạnh Huyền Thông bèn híp mắt lại rồi nói với Dương Quan Quan: “Dương tiểu thư muốn can thiệp vào đại hội võ đạo lần này phải không? Được thôi, vậy thì cô có thể thử một lần, xem xem tất cả mọi người liệu có kiêng dè thân phận của cô hiện tại mà không ra tay giết chết cô hay không nhé.”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play