Tề Đẳng Nhàn thản nhiên đáp lại: “Không phải cháu mua đâu mà là bạn của cháu mua đấy, có điều cháu nghe người ta nói hình như mỗi lạng trà phổ nhĩ có giá trị khoảng chừng hai hay ba triệu tệ thì phải?”   

 

Hứa Trường Ca suýt chút nữa thì lên cơn đau tim, ông tự trách bản thân rằng ban nãy mắt mình không được tinh tường như xưa nên mới không thể nhận ra giá trị của bánh trà phổ nhĩ đó, không chỉ vậy, ông còn trơ mắt ra nhìn Triệu Tân Lan gọi giúp việc đến lấy bánh trà kia đi nấu trứng luộc nước trà nữa chứ.  

 

“Một lạng trà mà tận hai hay ba triệu tệ ấy hả, ha ha ha, chắc không phải hai hay ba tệ mới đúng đấy chứ?” Đến lúc này rồi mà Triệu Tân Lan vẫn còn có thể bật cười.  

 

“Tiểu Lan này, em không hiểu gì về trà thì đừng có mà nói lung tung nữa, đỡ phải trở thành trò cười cho người trong nghề! Bánh trà phổ nhĩ đó thực sự là hàng tốt có tuổi đời lâu năm, mỗi lạng bán với giá hơn một triệu cũng không phải là cái giá quá khoa trương đâu, kể cả nếu như giá có cao hơn một chút nữa thì cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được!” Hứa Trường Ca nói với bà ta, sắc mặt của ông vô cùng khó coi.  

 

“A?!” Sau khi nghe xong những lời ấy, Triệu Tân Lan không nhịn được mà giật giật khóe miệng, cả người bà ta ngây ra như phỗng.  

 

Hứa Ức Ngọc ngồi ở bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng kinh hãi, cô không ngờ rằng bánh trà mà Tề Đẳng Nhàn lấy ra tặng cho gia đình mình thực sự có giá trị hơn ba triệu tệ.  

 

Hứa Trường Ca cầm một quả trứng luộc nước trà trong tay rồi nói: “Thật là đáng tiếc làm sao, ban nãy chính bản thân chú cũng nhìn nhầm nên mới khiến cho bánh trà này bị tiêu xài lãng phí! Tiểu Lý à, chú thực sự xin lỗi cháu rất nhiều!”  

 

Tề Đẳng Nhàn mỉm cười rồi đáp lời ông: “Không sao ạ, chú không cần để ý đến mấy việc nhỏ nhặt này đâu.”  

 

Mặc dù Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng dù sao bánh trà kia cũng là do hắn thu được trong lúc khám xét nhà của người khác, cũng giống như cái lần hắn chỉ dùng một tỷ rưỡi đô la Mỹ để mua lại “Vân Đỉnh Thiên Cung” vậy, hắn không quá đau lòng vì không cần bỏ ra quá nhiều tiền.  

 

Triệu Tân Lan thì lại á khẩu không nói được thêm được câu nào nữa, trong lúc nhất thời bà ta còn cảm thấy bản thân có chút mất mặt, ban nãy chính bà ta đã hết lời giễu cợt và móc mỉa Tề Đẳng Nhàn, hiện tại người bị mất mặt lại là bà ta chứ không phải ai khác!   

 

Không chỉ vậy, nhớ tới việc bánh trà trị giá hơn ba triệu tệ lại bị sử dụng theo cách thức như thế, Triệu Tân Lan cũng không thể không cảm thấy xót xa trong lòng.  

 

Kể cả nếu như bà ta có không uống loại trà này thì bà ta cũng có thể bán lại cho người khác rồi cầm số tiền lớn đó để tiêu vặt cơ mà!  

 

Huống hồ Triệu Tân Lan còn từng nghe nói rằng thị trưởng vừa mới lên nhậm chức của thành phố này thực sự rất thích thưởng thức trà, nếu như có được một món quà hợp ý thì chẳng phải nhà họ Hứa sẽ lọt vào trong mắt của ông ta hay sao? Nếu như được vậy thật thì có lẽ chuyện làm ăn buôn bán của gia đình họ sau này sẽ đơn giản hơn không biết bao nhiêu lần!  

 

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Hứa Trường Ca mời Tề Đẳng Nhàn đến phòng làm việc của ông ngồi một chút.  

 

Hứa Ức Ngọc liếc mắt ra hiệu cho Tề Đẳng Nhàn, ý bảo hắn đừng có để lộ thân phận thật.   

 

Dù sao Hứa Ức Ngọc vẫn còn cần lấy Tề Đẳng Nhàn ra làm bia đỡ đạn cho bản thân mà, nếu không thì chỉ sợ rằng cha mẹ của cô chỉ hận không thể lập tức sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cô rồi gả cô đi chỗ khác.  

Phòng làm việc của Hứa Trường Ca khá là rộng, có lẽ phải xếp vào khoảng hơn bốn mươi mét vuông, ở trên giá sách có bày đầy các loại tác phẩm văn học, hơn nữa tất cả trong số đó đều được phân loại theo quốc tịch của tác giả. Đặc biệt hơn, có một giá sách chứa đầy những quyển lý luận về võ học.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào trong phòng làm việc đã lập tức đóng cửa phòng lại, ngay sau đó hắn nhìn thấy Hứa Trường Ca sử dụng một bộ pháp là tiểu toái bộ để xoay người lại, các ngón tay ở bên tay phải của ông chập lại như một con dao, lập tức xuất chiêu thẳng về phía hắn.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nghiêng đầu một cái, cơ thể cũng nhanh chóng chuyển động để tránh thoát khỏi chiêu này.   

 

 

Hứa Trường Ca ồ lên một tiếng, tay phải của ông lại tiếp tục nhấc lên, bắt đầu đấm thẳng vào lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn dựa theo thế đánh hình xoắn ốc.  

 

 

Khi tung ra một quyền này, cơ lưng của Hứa Trường Ca căng lên giống như một con bạch hạc đang giương cánh vậy.   

 

 

Tề Đẳng Nhàn dùng một chiêu “Bảo hộ tâm quyền” để ngăn nắm đấm của Hứa Trường Ca lại, sau đó hắn mỉm cười và nói: “Chú Hứa à, đây không phải là đạo đãi khách đâu!”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play