Việc Vương Kiếm Thành ra giá sáu tỷ đã trực tiếp đốt cháy hội trường và đốt cháy cả sự nhiệt huyết của người dẫn chương trình nữa.  

 

Người dẫn chương trình giơ micro lên và hét lớn: “Sáu tỷ, Vương tổng ra giá sáu tỷ, còn có ai trả giá cao hơn nữa không?!”  

 

 

Hướng Đông Tình lại không giơ bảng lên nữa, quả thực là cô ta có chút muốn mua lại “Vân Đỉnh Thiên Cung nhưng giá cao quá thì cũng không còn gì thú vị nữa rồi.

 

 

Nhưng chính vào lúc này, Tề Đẳng Nhàn lại lười biếng giơ tấm bảng trong tay mình lên.  

 

 

“Một tỷ!” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

 

Hội trường ngay lập tức nổ tung, một tỷ á? Người ta đã trả sáu tỷ rồi, con mẹ nó hắn trả một tỷ làm gì?  

 

 

Vương Vạn Kim sững sờ một lúc rồi nói: “Đầu óc của người này có vấn đề à? Giá khởi điểm đã là một tỷ rồi mà bây giờ cậu ta lại trả một tỷ sao?”  

 

 

Triệu Hắc Long lại nói: “Sao tôi lại cảm thấy cái người này có chút làm màu nhỉ... Vả lại, phong cách làm màu này còn có chút quen thuộc?”  

 

 

Vương Vạn Kim cũng ngây người một lúc và nói: “Ấy... nghe cậu nói như thế, tự dưng tôi cũng có cảm giác đó!”  

 

 

Hai người Vương Vạn Kim và Triệu Hắc Long đều cảm thấy có chút không đúng nên đã ngay lập tức không nói gì nữa.  

 

 

“Đồ ngốc này!” Mã Hồng Tuấn lại cười phá lên rồi liên tục lắc đầu.  

 

 

Vương Kiếm Thành liếc sang một cái và cười nói: “Ban nãy anh bị rớt mạng à? Hay là đầu óc anh bị chập mạch rồi thế?”  

 

 

Sắc mặt của người dẫn chương trình và những lãnh đạo phía sau sân khấu đột nhiên đen sầm lại, con bà nó đây chẳng phải hoàn toàn chỉ là đến để phá đám thôi hay sao?  

 

 

“Vị tiên sinh này, mong anh đừng có phá đám và gọi giá lung tung! Nếu không thì chúng tôi sẽ đuổi anh ra ngoài đó!” Người dẫn chương trình sầm mặt nói, một đám bảo vệ đã ở bên cạnh xoa tay hằm hè rồi.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn lại ngây người một lúc rồi nói: “Tôi nói một tỷ, anh nghe không hiểu à?”  

 

 

Người dẫn chương trình nói với vẻ tức giận: “Bảo vệ, ném cái tên phá đám này ra ngoài cho tôi!”  

 

 

Hướng Đông Tình cũng nhìn Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, cô ta vẫn luôn cảm thấy bộ dạng đê tiện của cái tên này có hơi giống với tên háo sắc thích nhìn quần tất đen nào đó.  

 

 

“Ha ha ha... thật là buồn cười mà, không ngờ rằng một nơi như thế này mà cũng để cho một tên não tàn như thế trà trộn vào được!”  

 

 

“Đúng là mở mang tầm mắt mà, một tỷ đấu với sáu tỷ mà còn hỏi người ta có nghe hiểu không nữa à?”  

 

 

Đúng lúc bảo vệ chuẩn bị đi tới thì Tề Đẳng Nhàn lại đột nhiên hỏi với giọng kinh ngạc: “Ơ, chẳng lẽ ở Hoa quốc mà các người cũng dùng đô la Mỹ để đấu giá à? Không phải dùng tiền của Hoa quốc hay sao?!”  

 

 

Hướng Đông Tình xem đến đây thì khóe miệng bỗng chốc co giật một cái và cong lên một nụ cười, bây giờ cô ta đã có thể rất chắc chắn về việc là ai đang ngụy trang thành cái tên này rồi.  

 

 

“Sáu tỷ đô la Mỹ thì đắt quá rồi, tôi không mua được đâu, thôi vậy thôi vậy, tôi đi đây.” Tề Đẳng Nhàn đứng dậy và làm ra bộ dạng phủi mông chuẩn bị rời đi.  

 

 

Người dẫn chương trình ngay lập tức sững sờ, anh ta vội vàng nói: “Chờ đã! Anh Lý Bán Nhàn, một tỷ mà ban nãy anh nói là một tỷ đô la Mỹ à?”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn bày ra vẻ mặt khó hiểu và nói: “Đúng rồi! Các người không nhận đô la Mỹ à?”  

 

 

Người dẫn chương trình ngay lập tức đỏ bừng mặt và nói: “Ồ ồ ồ, thật ngại quá, là tôi đã hiểu lầm rồi... Chúng tôi cũng nhận cả đô la Mỹ ạ! Vả lại, chúng tôi vô cùng hoan nghênh anh sử dụng đô la Mỹ để tiến hành đấu giá!”  

Đô la Mỹ là ngoại tệ đó, một tỷ đô la Mỹ thì quá là đáng giá đi mà!  

 

 

“Cái tên này chỉ đang giả ngây giả ngốc mà thôi, anh ta đến đây là để phá đám đó, tốt nhất là các người hãy xem xem liệu rằng anh ta có nhiều đô la Mỹ đến như thế hay không đi!” Vương Kiếm Thành lạnh lùng mở miệng.  

 

 

Người dẫn chương trình cảm thấy cũng khá là có lý, anh ta nói: “Lời này nói không hề sai, anh à, anh phải lấy ra chứng cứ thích hợp để khiến cho chúng tôi tin tưởng anh mới được.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn ném một cái thẻ ngân hàng ra với vẻ giàu có và hống hách rồi nói: “Nhìn đi, đây có phải là thẻ đen của ngân hàng Thụy Quốc hay không!”  

 

 

Người dẫn chương trình là một người hiểu sâu biết rộng, anh ta cầm cái thẻ ngân hàng lên, đúng thật là thẻ đen của ngân hàng Thụy Quốc này...  

“Thật ngại quá, anh Lý, ban nãy tôi không nên nghi ngờ anh! Tất cả đều là lỗi của tôi!” Người dẫn chương trình nhìn thấy ánh mắt của lãnh đạo thì vội vàng cúi người xin lỗi Tề Đẳng Nhàn. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play