“Mẹ nó, cái đồ chết tiệt này, chắc chắn là đã không ít lần thầm mắng ông đây là thứ chó má tiêu chuẩn kép!”
“Ban nãy cậu ta suýt chút nữa là lỡ mồm rồi, tưởng rằng mình đây nghe không hiểu hay sao?”
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tề Đẳng Nhàn có hơi tức giận, hắn mắng chửi một hồi rồi cất điện thoại đi.
Hắn cũng đại khái hiểu được tình hình của Hoàng Sung, trong lòng cũng không khỏi nổi trận lôi đình, lúc đó người ta dãi nắng dầm mưa và đối mặt với đầu rơi máu chảy, kết quả là bạn gái lại bị một tên thiếu niên hư hỏng có quyền có thế khi dễ sao? Sau đó, người ta đi báo thù, chẳng những đã bị đánh gãy một chân mà cuối cùng còn bị tổ chức khai trừ?
“Ờm... Thiên phú về mảng dùng súng của Hoàng Sung không tồi, mặc dù võ công có hơi kém hơn một chút nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận.” Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ, hắn chuẩn bị căn cứ theo trình độ của Hoàng Sung mà chỉ dạy thêm cho anh ta.
Đều là đồ đệ cả, cũng đâu thể nào bởi vì Hoàng Sung là một người đàn ông, không có bộ ngực lớn nên phân biệt đối xử nhỉ?
Nhị đương gia là thứ chó má tiêu chuẩn kép hay sao? Đương nhiên là không phải rồi, chỉ là hắn thích nhìn Dương Quan Quan đánh võ hơn mà thôi, chuyện này chẳng có liên quan gì đến bộ ngực lớn của cô ấy cả, hắn có phân biệt đối xử gì đâu?
Tề Đẳng Nhàn quay đầu sang nói với Irena Jinva: “Sau này tôi sẽ tìm cho cô một tên vệ sĩ, tránh cho đám người Tuyết Quốc kia chó cùng rứt giậu rồi bắt cóc cô. Cô cứ yên tâm làm việc, bao giờ đến thời cơ thích hợp thì cứ đến nước Mỹ đi, cô không cần lo lắng cho tôi, không ai có thể làm gì tôi được đâu.”
Irena Jinva nói với giọng nghi ngờ: “Vậy vết thương mới do đạn bắn trên người anh là có chuyện gì vậy?”
“Làm tôi bẽ mặt thì có ích lợi gì cho cô không?” Tề Đẳng Nhàn xị mặt hỏi.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh hãy cẩn thận hơn một chút mà thôi, nếu như anh xảy ra chuyện gì thì Ire cũng không sống nổi nữa đâu.” Irena Jinva nói với vẻ vô cùng yếu đuối.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nếu như còn nói chuyện với con Succubus* này thêm nữa thì mình sẽ không kịp đến buổi đấu giá mất thôi nên đã dứt khoát nói lời từ biệt với cô.
(*Succubus: còn gọi là quỷ hấp tinh, một loài quỷ chuyên quan hệ tình dục với đàn ông đang ngủ trong thần thoại Do Thái.)
Cho đến khi hắn chuẩn bị rời đi rồi, Irena Jinva vẫn dùng đôi mắt to tròn xanh biếc ngấn lệ để nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng luyến tiếc, thật sự dịu dàng muốn chết đi được.
Vé vào cửa của buổi đấu giá là Ngọc Tiểu Long cho hắn.
Không thể không nói, Ngọc tướng lĩnh đúng thật là rất có tình nghĩa, mặc dù đã bị một chiêu “Trâu sắt cày ruộng” của Tề Đẳng Nhàn làm cho xấu hổ đến tức giận nhưng vẫn đồng ý giúp hắn chuyện này.
Buổi đấu giá “Vân Đỉnh Thiên Cung” thu hút rất nhiều sự chú ý của những người giàu, dù sao thì căn biệt thự này đã nổi danh từ lâu rồi, trước đây còn vô cùng thần bí, ngay cả chủ nhân là ai cũng không biết được.
Có điều, bởi vì ngôi nhà này đã từng bị phá hủy một lần nên cho dù đã được sửa chữa đàng hoàng nhưng giá khởi điểm vẫn không dám đặt quá cao.
Thế nhưng, cái giá khởi điểm này đã đủ để khiến cho rất nhiều kẻ cho rằng mình là người giàu cũng phải nản lòng——một tỷ.
Định giá ban đầu của “Vân Đỉnh Thiên Cung” là hai tỷ, cộng thêm đồ trang trí bên trong thì giá trị đã lên đến gần ba tỷ, sau khi gặp phải một vụ nổ, giá trị của nó đã giảm đi rất nhiều.
Tề Đẳng Nhàn vừa mới bước vào thì đã gặp phải Vương Kiếm Thành.
Vương Kiếm Thành đang bị một nhóm doanh nhân giàu có vây quanh, ai mà không biết Vương gia ở Bắc Kinh còn được gọi là “Vương Tam Tỉnh” cơ chứ? Nhận thầu hầu hết cơ sở hạ tầng của ba tỉnh thì rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ?
Vậy nên, Vương Kiếm Thành đương nhiên là một nhân vật rất được săn đón, mọi người đều muốn hợp tác với anh ta để làm chút chuyện làm ăn hoặc là kiếm được một khoản đầu tư gì đó!
Tề Đẳng Nhàn bước vào hội trường với diện mạo của Lý Bán Nhàn, tại đây, hắn đã nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc, bao gồm người giàu nhất Trung Hải là Vương Vạn Kim, còn có hội trưởng của thương hội Hắc Long là Triệu Hắc Long và cả giám đốc chi nhánh Long Môn ở tỉnh Đông Hải là Mã Hồng Tuấn nữa...
“Ha ha ha, đây chẳng phải là Lý tổng, tên nhà quê đến từ Nam Dương hay sao?” Vừa mới nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Vương Kiếm Thành đã tách khỏi đám người, bật cười ha ha và bước đến.