Đây là một cuộc cải cách đối với Quang Dương.
Cải cách với ai đây? Tất nhiên là đối với những doanh nhân không coi con người là con người kia rồi!
“Tên mập này đúng là một kẻ thông minh, một phát súng của anh ta đã cắt đứt hoàn toàn khả năng hòa giải với Tạ gia, đồng thời cũng khiến chúng ta yên tâm.” Trần Ngư quay đầu sang cười nói với Tề Đẳng Nhàn.
“Đương nhiên là cậu ta thông minh rồi, nếu như không thông mình thì đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi.” Tề Đẳng Nhàn bĩu môi và nói với vẻ khinh thường.
Tạ Thiên Tiều ở trên mặt đất đã bị thuộc hạ của Đồ Phu kéo xuống, đây chính là một cái máy rút tiền, phải giúp hắn ta xử lý vết thương cho tốt trước thì mới có thể lấy tiền từ chỗ của Tạ gia được.
Người thì Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ không thể thả ra được, tóm lại bọn họ chính là muốn vắt kiệt hắn ta, đợi đến khi Tạ gia không chịu bỏ tiền ra nữa thì kéo đi cho cá mập ăn cũng được mà thẳng tay bắn chết luôn cũng được, làm như thế nào cũng được hết.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Không ngờ rằng quyết tâm của cô lại kiên định đến thế đây, là tôi đã xem thường cô rồi.”
Trần Ngư lắc đầu và nói: “Hợp tác với những kẻ có dã tâm này mới thật sự là bảo hổ lột da mình! Nam Dương là một miếng bánh ngọt lớn, ai mà không muốn độc chiếm nó chứ? Lời hay ý đẹp thì ai cũng biết nói, nhưng khi lợi ích bày ra trước mắt, đâu có mấy người có thể không động lòng.”
Trần Ngư sẽ không nghĩ những điều ngu ngốc như “hoà thân” đâu, cuộc chiến giữa Nam Dương Trần Thị và những thế lực kia đã đến mức độ không chết không thôi rồi.
Nếu như cô ấy nhân từ nương tay thì người chết chỉ có thể là cô ấy mà thôi.
Một người con gái thông minh như cô ấy sao có thể đưa ra lựa chọn ngu xuẩn như thế được cơ chứ?
“Điểm này cô có thể nhìn thấy rất rõ, cơ mà một số người trong Trần gia của các cô thì lại không thể nhìn ra được.” Tề Đẳng Nhàn nở nụ cười chế nhạo và lắc lắc đầu.
“Cái đám ngu ngốc à, không đề cập tới cũng được, sớm muộn gì cũng sẽ chết ở trong tay tôi thôi.” Trần Ngư thản nhiên nói với vẻ tràn đầy tự tin.
Đồ Phu đã bảo thuộc hạ của mình khống chế những người đang có mặt ở đó rồi, dưới trướng những người này cũng có không ít lực lượng vũ trang tư nhân, thế nhưng đám lực lượng vũ trang tư nhân đó sao có thể bì được với hàng vạn quân lính của Đồ Phu được cơ chứ, vậy nên bọn họ ai nấy đều chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
Đồ Phu cũng là một kẻ có thủ đoạn độc ác, anh ta đã dứt khoát giết chết không ít nhân viên cấp cao của tập đoàn n Đặc.
Đan Liệt thấy Đồ Phu đi về phía mình thì sợ đến tè cả ra quần, cậu ta chạy vọt đến trước mặt Tề Đẳng Nhàn rồi quỳ xuống và nói: “Anh Tề, cô Trần, tôi có mắt như mù, trước đây tôi đã đắc tội với hai người! Bây giờ tôi nhận sai xin lỗi với hai người! Mong rằng hai người sẽ cho tôi một cơ hội, sau này tôi nhất định sẽ làm một người nói lý lẽ, tuyệt đối sẽ không làm xằng làm bậy nữa...”
Trần Ngư bỗng phì cười một cái, cái tên Đan Liệt này cũng là một người thông minh đó, cậu ta biết việc cầu xin tha thứ với một kẻ tàn ác như Đồ Phu cũng vô dụng nên mới dứt khoát chạy đến cầu xin cô ấy và Tề Đẳng Nhàn.
“Thân thủ của cái tên Đan Liệt này cũng không tồi, có thể giữ lại.” Trần Ngư nhàn nhạt nói: “Phía Nam Dương chúng tôi vừa hay đang thiếu một ít nhân tài.”
“Vậy thì nghe lời cô Trần mà giữ lại cái mạng chó của cậu vậy!” Đồ Phu liếc nhìn Đan Liệt một cái và lạnh lùng nói.
Đan Liệt không ngừng run rẩy toàn thân, con mẹ có cái tên Xion ngày trước đã giết chết hàng vạn tù nhân này đúng thật là khiến cho người khác sợ hãi mà...
Đồ Phu nhìn về phía u Mặc và cười nói: “Cô nhóc, cô nói gì đi nào?”
Tề Đẳng Nhàn lại nhàn nhạt nói: “Không được động vào cô ta!”
Đồ Phu cười với u Mặc và nói: “Cô may mắn đấy, Nhị đương gia đồng ý giữ lại cái mạng chó của cô.”
u Mặc cười khẩy với vẻ khinh thường và nói: “Ai mà thèm chứ!”
Đồ Phu chẹp một tiếng và quay đầu lại nói với Tề Đẳng Nhàn: “Nhị đương gia, cô nhóc này không chịu nghe lời, hay là cứ xử lí đi nhé? Nhỡ đâu cô ta giương cờ tập đoàn n Đặc để triệu tập thuộc hạ cũ thì ít nhiều gì cũng là một chuyện phiền toái.”
Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng liếc Đồ Phu một cái, tên mập chết tiệt ngay lập tức ngậm miệng lại và không nói gì nữa.