Chu Quang Vinh lại ho lên một tiếng và nói: “Cô Trần, hay là cô cứ ngoan ngoãn nghe cậu Tạ của chúng tôi nói hết đi rồi hẵng đi, nếu không thì e rằng cô có muốn cũng không thể đi khỏi đây đâu?”
Chỉ nghe thấy một tiếng kèn vang lên, ở chỗ tầng hai đồng loạt xuất hiện một đám người, hàng loạt những khẩu súng đặt lên lan can, họng súng tối tăm nhắm thẳng vào hai người Trần Ngư và Tề Đẳng Nhàn ở phía dưới.
Trong lòng u Mặc khẽ thở dài: “Xem ra hôm nay người cuối cùng gọi mình là Lục Linh Linh cũng sẽ phải biến mất khỏi thế giới này rồi.”
Sắc mặt của Trần Ngư bỗng trầm xuống, cô ấy cười khẩy và nói: “Chơi chiêu này với tôi á? Nếu như tôi xảy ra bất trắc gì ở chỗ này, đôi đảm bảo rằng tập đoàn n Đặc sẽ ngay lập tức bị đại bác thổi bay!”
Chu Quang Vinh lắc lắc đầu và nói: “Cô Trần, ở cái nơi như Tam Giác Độc này thì chỉ có lợi ích mãi mãi thôi chứ không có bạn bè mãi mãi đâu. Xion mà cô nương nhờ cũng chưa chắc sẽ giúp đỡ cô đâu đấy!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Xion có giúp chúng tôi hay không không phải do anh định đoạt mà là do tôi định đoạt cơ!”
“Con ma cà bông kia, mày tưởng rằng ôm được vào cái đùi của Trần gia thì có thể dùng giọng điệu này để nói chuyện với tao à? Võ công của mày có cao hơn nữa thì có tác dụng gì chứ, chỉ cần tao hạ lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ngay lập tức bắn mày thành cái sàng!” Sắc mặt của Chu Quang Vinh bỗng chốc lạnh đi, không còn giữ lấy bộ dạng khẩu phật tâm xà kia nữa, cả người toát ra một luồng sát khí nặng nề.
Tạ Thiên Tiều cười nói: “Cô Trần cũng nhìn thấy rồi đấy, ở chỗ này có nhiều súng như thế, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau đi?”
Các khách mời đang có mặt ở đó cũng đã nhìn thấy tình hình bên này, ai nấy đều không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Tập đoàn n Đặc chuẩn bị hoàn toàn trở mặt với Nam Dương Trần Thị à? Thế mà lại dám dùng cách thức này để uy hiếp đại tiểu thư của Trần gia!
“Cô gái này là ai thế, cậu Tạ đích thân tìm cô ta để nói chuyện, hơn nữa còn làm ra một cuộc cãi vã lớn đến như vậy?”
“Ngay cả cô ấy mà anh cũng không biết à? Cô ấy là Trần Ngư, phó chủ tịch của tập đoàn quốc tế Trần Thị, là đại tiểu thư của Nam Dương Trần Thị đó!”
“Thì ra lai lịch của cô gái đó lại lớn đến như thế à, có điều, cậu Tạ là người của Tạ gia ở Bắc Kinh đó, lai lịch còn lớn hơn nhiều! Nếu như cô ta không chịu nghe lời thì chắc là sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu.”
Mọi người đều biết những khẩu súng này đều đang nhắm vào Trần Ngư, vả lại bọn họ cũng đều là những người kiếm sống ở trong tam giác độc, đã từng thấy qua rất nhiều cảnh tượng tương tự nên cũng không có gì ngạc nhiên cả.
“Được thôi, tôi cũng muốn xem xem cái thứ vô lại như anh thì có thể thốt ra những lời tốt đẹp gì!” Trần Ngư nheo mắt một cái, cô ấy nhìn Tạ Thiên Tiều và chậm rãi nói.
Tề Đẳng Nhàn biết cô gái này đã nảy sinh suy nghĩ muốn giết người rồi, điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, lá gan của Trần Ngư to đến như vậy sao, ngay cả người của Tạ gia mà cũng muốn giết à?
Tạ Thiên Tiều thản nhiên nói: “Vừa rồi Chu tổng nói không sai, chỉ có lợi ích mãi mãi chứ không có bạn bè mãi mãi, tất nhiên là cũng không có kẻ địch mãi mãi. Trước đây Trần gia độc chiếm Nam Dương nhưng bây giờ đã bị làm cho sứt đầu mẻ trán, chẳng lẽ các cô không muốn thay đổi tình hình hay sao?”
Trần Ngư hỏi: “Tình hình gì, anh nói thử nghe xem nào?”
Tạ Thiên Tiều nở nụ cười và nói: “Cô gả cho tôi, tôi bắt tay với Trần gia để đá Triệu gia ra khỏi Nam Dương, sau đó chúng ta tự làm những gì mình muốn, thế nào?”
“Tạ gia sẽ toàn lực ủng hộ địa vị của Trần gia ở Nam Dương, có được sự ủng hộ của chúng tôi, các cô sẽ ngay lập tức có thể thay đổi tình hình hiện tại và tình thế khó khăn mà Trần gia đang phải đối mặt!”
“Vả lại, cô gả cho tôi, đối với cô mà nói cũng hoàn toàn không hề coi là thiệt thòi, tôi có thể cho cô những sự giúp đỡ mà người khác không thể cho cô.”
Trần Ngư nghe thấy vậy thì bỗng chốc cười nói: “Woa, mấy lời này nghe thật hay và đẹp quá đi! Không ngờ rừng cái miệng chó của anh cũng có chút bản lĩnh đấy?”
Chu Quang Vinh lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô Trần hãy nói chuyện khách sáo một chút đi, nơi này không phải là Nam Dương đâu.”
Tạ Thiên Tiều cũng không bị những lời nói của Trần Ngư làm cho tức giận, hắn ta chỉ nói với giọng hờ hững: “Tôi cho cô ba phút để suy nghĩ! Sau ba phút thì tôi sẽ coi như là cô đã từ chối rồi, nếu như vậy thì chúng ta chỉ có thể làm kẻ địch mà thôi. Thủ đoạn đối xử với kẻ địch của Tạ gia chúng tôi rất tàn khốc đó...”
Trong lúc hắn ta nói ra những lời này, ở trên tầng truyền đến một loạt những tiếng lên nòng súng.