Đồ Tể không phải Sở Vô Đạo, cũng chẳng có giao tình gì quá lớn với Tề Đẳng Nhàn cả.
Huống hồ gì bản thân ông ta chính là kiêu hùng một giới, nói chuyện giao tình gì chứ?
“Tình huống cụ thể như thế nào, nói tôi nghe một chút?” Tề Đẳng Nhàn buông tha cho cái đầu của Đồ Tể, gác chân ngồi xuống.
“Là như thế này….người này vốn dĩ đã có lòng riêng, Thượng Quan Kinh Đào vừa chết thì ông ta lập tức cảm thấy đây là một cơ hội tốt để từ bỏ gia tộc Thượng Quan. Dù sao thì Thượng Quan Kinh Đào cũng chết ở nơi này của Trần tiểu thư nên rất dễ kết thù khai chiến giữa gia tộc Thượng Quan và Trần gia, hơn nữa ông ta còn để lộ ra chuyện lão bản sau lưng cũng cố ý muốn đá gia tộc Thượng Quan ra khỏi cục diện.” Đồ Tể giải thích.
“Ông ta nói với tôi như vậy, mà đại lão sau lưng ông ta lại là gia tộc ở Đế Đô, có thể trang bị vũ khí đã bị đào thải cho chúng ta từ chiến bộ Hoa quốc bên kia, chỉ cần tôi giúp ông ta khống chế tót đường dây vận chuyển bên Độc Tam Giác này là được.”
“Thậm chí ông ta còn nói là đại lão sau lưng ông ta nguyện ý nâng đỡ giúp tôi làm nên một phen sự nghiệp, để tôi trở thành Nam Dương Trần gia thứ hai ở Myanmar.”
Ánh mắt Trần Ngư nhìn Đồ Tể tràn đầy vẻ không tín nhiệm.
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chỉ sợ không chỉ đơn giản như vậy đúng không?”
Đồ Tể nói: “Đương nhiên, ông ta cũng dò hỏi tôi một số tin tức của cậu, hỏi tôi giám đốc Tề Thiên của trang sức Trần thị là người phương nào. Sau đó còn để cho tôi lập công trạng đầu tiên sau khi gia nhập là giúp bọn họ bắt cóc Trần tiểu thư để ăn đứt toàn bộ tài nguyên của Trần gia ở Myanmar này.”
Trần Ngư cười lạnh, cô biết ngay mà, loại người như Đồ Tể không đáng tin một chút nào, nếu không sức mạnh khiến ông ta kinh sợ thì khẳng định ông ta sẽ không che kín mít tâm tư lại.
“Thượng Quan Kinh Dào chết trong tay tôi, Thượng Quan Thương Hải và mấy người khác cũng bị tôi ra tay giết chết…. Hiện giờ sự việc nháo lớn đến như vậy, không biết Chu Quang Vinh sẽ liên tưởng đến cái gì đây?” Tề Đẳng Nhàn như suy tư gì đó mà nói: “Nếu chiếu theo những lời này mà nói thì tình huống chỉ sợ sẽ có hơi phức tạp, các cao thủ ở Hoa quốc hơn phân nửa sẽ qua đây đối phó với tôi.”
Trần Ngư bình tĩnh nói: “Việc này anh cứ yên tâm đi, sau khi anh đi thì mỗi ngày tôi đều sắp xếp để thế thân bên ngoài xuất đầu lộ diện, bọn họ hơn phân nửa sẽ không liên tưởng đến phương diện này đâu.”
Tề Đẳng Nhàn ngẩn ra, sau đó gật gật đầu, hắn ngụy trang thành “Tề Thiên”, mà ở Nam Dương vốn dĩ cũng có người này, hơn nữa sau đó hắn cũng dịch dung giống đến tám chín phần mười.
“Tâm tư của người phụ nữ này cũng quỷ kế đa đoan thật đấy, phỏng chừng đã sớm đề phòng việc mình ở nước Mỹ gây ra chuyện động trời gì đấy nên mới có thể làm được mấy việc tích thủy bất lậu như vậy!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn không nhịn được nghĩ thầm.
Nhưng mà chung quy lại thì Trần Ngư vẫn đáng tin cậy hơn Đồ Tể rất nhiều, tuy rằng sẽ ngẫu nhiên tính kế hắn nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện bán đứng hay phản bội hắn gì đó.
Tề Đẳng Nhàn dời ánh mắt xuống rơi trên người Đồ Tể, nói: “Bọn họ bảo ông bắt cóc Trần Ngư, ông trả lời như thế nào?”
Đồ Tể nói: “Tôi nói tôi không thể trêu vào Trần gia được, nếu ông ta muốn động thủ thì phải tự mình nghĩ cách.”
Đồ Tể biết rõ một việc, chỉ cần dựa vào một mình Tề Đẳng Nhàn thôi thì cũng có thể dùng giá rẻ mua được số lượng lớn vũ khí từ Tuyết quốc bên kia, chỉ là khoảng cách giữa Tuyết quốc và Myanmar quá xa, cho dù tập đoàn Vạn Thịnh có muốn ủng hộ hắn đi nữa thì cũng không bằng thế lực lớn như tập đoàn n Đặc bên này được. Dù sao người sau chiếm cứ lợi thế địa lý tuyệt đối.
Nhưng hiện giờ Tề Đẳng Nhàn bày ra vũ lực cá nhân quá mức khủng bố, hơn nữa, chuyện băng qua vạn dặm chém đầu nhân vật trọng yếu của gia tộc Thượng Quan nghe cũng quá mức rợn người….
Huống chi vẫn còn một Đại đương gia Tề Bất Ngữ thực lực sâu không lường được kia.
Cho nên ông ta cảm thấy mình vẫn nên ở một phe chung với Tề Đẳng Nhàn thì ổn hơn, mặc dù có khả năng tiến độ hoàn thành mục tiêu của mình sẽ chậm hơn rất nhiều nhưng ít nhất thì tính mạng sẽ không gặp phải vấn đề gì nguy hiểm!
“Sau đó thì sao?” Tề Đẳng Nhàn nhìn Đồ Tể, cười nhạt hỏi.
Đồ Tể lại cảm thấy trong lòng phát lạnh, thầm mắng: “Tên nhóc này với cha của hắn đúng là cha nào con nấy, càng cười hì hì thì càng nguy hiểm, trả lời sai một cái là mất mạng như chơi!”
Đồ Tể vừa mới chuẩn bị nói tiếp thì bị cấp dưới của Trần Ngư tiến vào báo tin xấu cắt ngang.