Có rất nhiều người có thể khiến Tề Đẳng Nhàn cảm thấy nguy hiểm, nhưng người có thể khiến hắn thấy sởn tóc gáy, có linh cảm về sự nguy hiểm thì lại rất ít.
Cảm giác đó giống như bị hơn mười khẩu súng bắt tỉa ngắm thẳng cùng lúc vậy!
“Cậu là ai? Đến Beverly Hills để giết người sao?” Một người da trắng cao khoảng một mét chín, trên người mặc áo khoác màu đen, phía trong là chiếc sơ mi màu xanh, phía dưới là quần jean, dưới chân là một đôi giày da bước ra.
Trên mặt hắn để râu vàng, nhưng giọng nói lại đậm chất Hoa quốc.
“Ông là ai?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười hỏi, lúc này hắn đã hóa thành một doanh nhân giàu có trắng mập.
Người đàn ông da trắng đánh giá Tề Đẳng Nhàn từ trên xuống dưới: “Muốn chạy à?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đồ ngu mới không muốn chạy. Ông gọi người tới rồi đúng không? Tôi không chạy đâu, chỉ sợ sẽ sớm bị bao vây thôi.”
Người da trắng nói: “Đúng vậy, muốn bắt hoặc giết loại người như cậu, nếu không nỗ lực thì không làm được.”
Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, đạp chân bụp một tiếng sau đó xoay người lại, một chiêu “Bạch Xà phục thảo” đập xuống đất, tiếp theo chiêu “Xà gạt thảo” được tung ra, một luồng khí mạnh vọt ra ngoài, sau khi luồng khí đó lao ra hơn năm mươi thước, hắn lại tung tiếp một chiêu “Xà giá phong”, cơ thể Tề Đẳng Nhàn liền giống như một con rắn đang bay, nháy mắt bay ra ngoài hơn trăm thước.
Thế nhưng, phản ứng của người da trắng giống như sắp đến giới hạn. Bả vai hắn run lên, cột sống rung như muốn nứt ra. Vốn dĩ hắn trông to lớn nhưng hành động lại nhanh như chớp!
Người da trắng sử dụng tư thế như thân ngựa, dang rộng hai chân chạy hết tốc lực, gót giày da đập xuống đất phát ra âm thanh cộp cộp.
“Người da trắng này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Ông ta luyện tập kungfu của Hoa quốc, đã vậy còn luyện tới cấp cao như thế?!” Tề Đẳng Nhàn kinh ngạc trong lòng. Người da trắng kia chỉ cách hắn chưa đầy mười mét, và ông ta không hề bị thân pháp giống xà của hắn bỏ lại.
Tề Đẳng Nhàn không nghĩ nhiều, một bước nhảy thẳng lên đỉnh tường. Nhưng vừa mới chạm tới đỉnh tường, hắn cảm thấy lồng ngực ớn lạnh liền đưa tay đặt lên mép tường xoay người đi.
“Đoàng!”
Một viên đạn sượt qua ngực hắn mang theo một luồng khí nóng rực khiến áo của hắn bị khoét ra một lỗ hổng.
“Người đó khá. Là tay bắn tỉa hàng đầu, hơn nữa đối với cao thủ võ học còn có hiểu biết nhất định, nắm bắt thời điểm nổ súng rất chuẩn xác!” Suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu Tề Đẳng Nhàn, nhưng cơ thể không hề dừng lại, sau khi nhảy xuống đầu tường liền tung ra “Yến Tử Tam Tịnh Thủy”.
Chỉ thấy cơ thể hắn động ba lần, ba viên đạn lộp bộp rơi xuống, không hề bắn trúng hắn.
Người da trắng phía sau trèo qua tường nhảy xuống đất, ngón tay cực kỳ linh hoạt, duỗi thẳng rồi búng nhẹ một cái, cả người ông ta liền tăng tốc lao ra ngoài. Lần này, ông ta như một vận động viên chạy nước rút xuất phát trong một cuộc thi Olympic.
“Cậu cố ý tới nước Mỹ của chúng tôi giết người, hơn nữa còn là người của gia tộc Thượng Quan, lẽ nào chuẩn tướng Tề Đẳng Nhàn vừa mới phản quốc à?” Người da trắng vừa đuổi theo vừa hỏi hắn.
“Cậu cũng không cần chạy, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút.”
“Nếu cậu tình nguyện đầu quân cho nước Mỹ, chúng tôi có thể cấp thẻ tị nạn chính trị cho cậu.”
Tề Đẳng Nhàn cười haha một tiếng, dậm chân một cái liền khiến đường xi măng nát bét, mũi chân hắn quét về phía sau, đá vụn ào bay về phía người da trắng như mưa.
Người da trắng cởi áo khoác da của mình ra, dùng tay vung lên, toàn bộ chiếc áo như biến thành một chiếc khiên lớn, chặn toàn bộ đá vụn lại.
Ông ta chạy đuổi theo về phía trước đã thấy Tề Đẳng Nhàn xoay người lại chờ mình.
“Phù…”
Tề Đẳng Nhàn hít sâu một hơi, trong bụng phát ra tiếng cốc, hắn giơ nắm tay phải lên đánh và mặt ông ta như một chiếc rìu lớn.
Mắt người da trắng lóe lên, cơ thể đang lao nhanh đi của ông ta lập tức dừng lại, sau đó, ông ta khuỵu gối thả tay xuống đất, đúng lúc này, đột nhiên từ giữa thân ông ta bị kéo lên!
“Rầm!”
Hai người trực tiếp va vào nhau, người da trắng sắc mặt đỏ bừng, giật mình lùi lại vài bước.
Tề Đẳng Nhàn thầm ngạc nhiên trong lòng vì lực đấm của bản thân thế mà lại không đóng đinh hắn tại chỗ, ngược lại còn đẩy lùi người về phía sau?
Lần này, hắn chiếm thế thượng phong.