Hai tay Tiền sư phụ lại thất bại, nhìn kỹ đã thấy Tề Đẳng Nhàn đã cuộn thân súc đầu, cả người dường như biến thành một con rùa thật lơn rụt vào trong mai.  

 

Ngay sau đó, “mai rùa” quay vòng vừa chuyển, quấn quanh chân Tiền sự phụ, rồi đi vòng ra phía sau ông ta.  

 

Trong lòng Tiền sư phụ kêu to không tốt, còn chưa kịp xoay người ứng đối đã bị một quyền đánh vào sau đầu.  

 

Ông ta cảm thấy sau gáy đau nhức, hai mắt choáng váng, tiến về phía trước mấy bước đã trực tiếp ngã xuống đất.  

 

Ba võ sư người Hoa được Thượng Quan Kinh Đào mang đến từ Mỹ trong khoảng thời gian ngắn đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh bại từng người một!  

 

Thượng Quan Kinh Đào nhìn thấy cảnh này, hai mắt gần như muốn lồi ra, không thể tin vào mắt mình, kinh ngạc nói: "Chuyện này, sao có thể? Mau đứng dậy, đánh chết tên này!"  

 

Thân thể của Tề Đẳng Nhàn bay đến như lá rụng trong cuồng phong, gần như đạt đến cực hạn!  

 

"Giám đốc Tề, xin thủ hạ lưu tình!" Mạc Khang hét lớn một tiếng nói.  

 

Thượng Quan Kinh Đào cũng cười lạnh: "Muốn giết tao ư? Tao chỉ sợ mày không dám làm! Mày có biết đụng vào tao có hậu quả gì không? Cho dù là Trần gia..."  

 

Tề Đẳng Nhàn đã đến gần anh ta, bước chân vững vàng, anh giơ tay phải lên như nòng súng, nắm chặt tay, phóng thẳng ra ngoài!  

 

Anh đấm thẳng vào sống mũi của Thượng Quan Kinh Đào.  

 

Đây là chiêu “đại thương gật đầu” của Bát Cực quyền, cánh tay là báng súng, nắm tay là mũi súng, dùng lực đánh ra, mang theo đạn kính. Sau khi bắn trúng mục tiêu, lực tiếp theo thuận thế nổ tung!  

 

"Bang!"  

 

Toàn bộ đầu của Thượng Quan Kinh Đào giống như một quả dưa hấu, nổ tung ngay trước nắm đấm của Tề Đẳng Nhàn.  

 

Đầu lâu, não, máu bắn tung tóe khắp nơi, khung cảnh nhất thời vô cùng đẫm máu, thi thể không đầu cũng ngã ngửa ra sau.  

 

Thượng Quan Kinh Đào có lẽ cho đến khi chết mới tin được, Tề Đẳng Nhàn hung bạo vô lý như vậy, lại không thèm để ý đến mình, cứ thế hạ tử thủ tàn nhẫn như vậy!  

 

Ba vị cao thủ ngã trên mặt đất cũng lạnh sống lưng, nếu không phải lúc này luận võ, Tề Đẳng Nhàn đã dừng tay lại thì số phận hiện tại của bọn họ cũng không khá hơn chút nào so với Thượng Quan Kinh Đào.  

 

Thượng Quan Kinh Đào là con trai vợ cả của Thương Quan gia, vậy mà bị Tề Đẳng Nhàn dùng một quyền đánh nát đầu, chết ở địa phương nhỏ bé như Quang Dương này!  

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạc Khang không khỏi có chút lạnh cả người.  

 

Anh ta biết Tề Đẳng Nhàn rất mạnh, nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, trực tiếp giết chết Thượng Quan Kinh Đào.  

 

Sắc mặt Mạc Khang âm trầm nói: "Anh có biết mình đang làm gì không? Anh có bao giờ nghĩ tới nếu giết Thượng Quan Kinh Đào sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?"  

 

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi thật sự còn chưa nghĩ đến hậu quả, nếu hắn ta dám khiêu khích tôi thì tôi sẽ đánh chết hắn ta. Anh có ý kiến gì không?”  

 

Mạc Khang nghe xong lập tức cười nói: "Giám đốc Tề có phải điên rồi không? Sao anh dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với tôi?"  

 

Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt vô cảm, không đáp lại.  

 

Mạc Khang nói: “Nếu anh giết người của Thượng Quan gia, cho dù là Trần gia, cũng khó có thể đứng vững trong toàn bộ tam giác độc! Anh dùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi, thật sự là không khôn ngoan nhỉ?"  

 

Trong khi nói chuyện, trên bức tường xung quanh xuất hiện những cái đầu, tất cả đều là thuộc hạ của Mạc Khang, trên tay mỗi người đều mang theo một khẩu súng trường tự động.  

Trần Ngư cười ha ha nói: "Mạc Khang tướng quân không cần tức giận, cũng đừng chấp nhặt với một tên vũ phu! Đến, uống một chén trà để bình tĩnh lại trước, điều kiện mà Thượng Quan gia có thể đưa ra thì Trần gia cũng có thể đưa ra."   

 

 

Mạc Khang nói: "Tôi không thể tin tưởng lời nói của cô Trần, trừ khi cô Trần đồng ý gả cho tôi, nếu không thì gần như giống nhau. Cứ như vậy, lợi ích của hai bên mới có thể gắn chặt với nhau!"  

 

 

Trần Ngư nghe xong lời này, không khỏi sửng sốt.  

 

 

Mạc Khang không giấu giếm nói: “Tôi đã ngưỡng mộ cô Trần từ lâu rồi, không biết cô Trần có chịu cưới tôi không? Chỉ cần Mạc Khang tôi còn một ngày thì có thể đảm bảo quyền lợi của Nam Dương Trần thị ở phía Bắc Ngọc Thạch Quốc một ngày!"  

 

 

Trần Ngư trực tiếp lắc đầu, gả cho loại quân phiệt dế nhũi này, đang nói đùa cái gì vậy?  

 

 

"Mạc Khang tướng quân, tôi sẽ không phản bội bằng hữu, anh có thể yên tâm hợp tác với chúng tôi." Trần Ngư nhàn nhạt nói.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play