Trần Tiên Hà nói: “Cháu cũng biết mà cháu gái, ở loại địa phương như Tam Giác Độc này không có tiền thì chẳng làm ăn được gì cả! Nếu như cháu sốt ruột thì tự bỏ tiền túi của chính mình ra giải quyết vấn đề đi.”
Trần Ngư hỏi: “Chú muốn nhiều hay ít?”
“Đội quân phiệt kia há mồm công phu sư tử ngoạm thật đấy, mở miệng là muốn năm ngàn vạn USD.” Trần Tiên Hà nói.
“Hiểu rồi, vậy tôi đây sẽ bỏ ra năm ngàn vạn USD đó để mua cái đầu của chú nhỏ vậy!” Trần Ngư híp mắt, sắc mặt lạnh lùng trầm giọng nói.
Trần Tiên Hà nghe thấy lời này sửng sốt, sau đó lạnh giọng nói: “Trần Ngư, cháu đang nói đùa với ta đấy sao, hay là đang uy hiếp ta vậy?”
Trần Ngư lạnh lùng nói: “Trần Tiên Hà, Trần gia thả ông tới Myanmar để làm việc, cho ông cả tiền lẫn quyền, lót đường cho ông cũng không phải để ông quay đầu ngáng chân ngược lại Trần gia! Có được chỗ tốt thì lại muốn làm phản, học bạch lãng nhan tự lập môn hộ?”
“Hiện tại tôi cho ông một cơ hội, ngoan ngoãn quỳ xuống, sau đó tự mình lăn về Nam Dương thì còn có thể giữ được cái mạng chó này của ông.”
“Nếu không thì hôm nay tôi nhất định sẽ gặt cái đầu này của ông xuống!”
Ánh mắt của Trần Tiên Hà rét lạnh, cười nói: “Cháu gái, cháu đây là vẫn chưa rõ ràng tình huống hiện tại sao? Muốn Myanmar trở thành một Nam Dương thứ hai? Thật sự cho rằng tên tuổi của Trần gia ở nơi này cũng có ích như vậy hay sao?”
Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nhìn thấy một màn huyết mạch tương tàn này khiến hắn có chút cảm khái.
“Tướng quân Mạc Khang, người phụ nữ điên này tôi giao cho anh, giữ chặt lấy cô ta có thể đổi được không ít tiền từ Trần gia đấy.” Trần Tiên Hà quay đầu cười nói với Mạc Khang.
Nhưng Mạc Khang lại ngồi ở nguyên chỗ không dao động.
Trần Tiên Hà sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút thay đổi, trầm giọng hỏi: “Mạc Khang, ý của anh là gì đây?”
Trần Ngư lập tức nhàn nhạt nói: “Ông cảm thấy thứ ông có thể cho tướng quân Mạc Khang thì Trần gia chúng tôi không cho được sao? Nhưng thứ mà Trần gia chúng tôi có thể cho thì Trần Tiên Hà ông nhất định không đưa ra được!”
“Mạc Khang, mẹ nó anh bán đứng tôi?”
“Mấy năm nay thế lực của anh bành trướng được như vậy không thiếu tiền của tôi đổ vào, anh dám vong ân phụ nghĩa?”
Trần Tiên Hà ý thức được có việc không thích hợp thì lập tức quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Khang hỏi.
Mạc Khang lại lắc lắc đầu nói: “Bán đứng? Cái này không thể tính là bán đứng được, tôi chỉ là lựa chọn một đồng bọn ưu tú khác để hợp tác mà thôi. Trần tiểu thư nói không sai, thứ Trần gia có thể cho tôi, ông chưa chắc đã có thể cho tôi được.”
Sắc mặt của Trần Tiên Hà âm trầm, còn muốn nói gì nữa thì lại thấy không biết từ khí nào mà trong tay Trần Ngư đã có nhiều thêm một khẩu Glock 17, mà họng súng tối om kia lại đang chĩa vào đầu mình.
“Vừa rồi cho ông đường sống chính ông không muốn đi thì cũng đừng trách tôi.” Trần Ngư đạm nhiên nói.
“Từ từ….” Trần Tiên Hà kinh hô.
Ngón tay của cô vừa động, cánh tay ổn định.
Súng vang, nổ đầu.
Từ phía sau đầu của Trần Tiên Hà, tia máu văng khắp nơi, cả người bởi vì lực chấn động của viên đạn mà suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống.
Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy một màn này thì cảm thán: “Quả nhiên là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp a….”
Cứ cho là việc Trần Ngư dùng một súng bắn chết Trần Tiên Hà cực kỳ mạnh mẽ nhưng Tề Đẳng Nhàn lại không nhấc dậy nổi một chút thưởng thức nào.
Cúng khó trách lúc trước khi mà Trần Ngư chạm mặt hắn ở Nam Dương lại nói những lời như vậy, hóa ra đều chỉ là cho hắn một liều thuốc dự phòng trước mà thôi.
Mạc Khang thở dài nói: “Trần tiểu thư quả là quyết đoán sắc bén, so với mấy người đàn ông chúng tôi còn quyết đoán nhiều hơn.”
Trần Ngư nhàn nhạt nói: “Khi mà ông ta quyết định làm bạch lãng nhan phản bội Trần gia chúng tôi, lại không nghe lời thì giữ ông ta để làm gì đâu? Tướng quân Mạc Khang, anh nói xem có phải hay không?”