Cái này khiến cho cô dần rơi vào tuyệt vọng, vì có thể sinh hoạt thật tốt ở cái nơi thành thị dơ bẩn này, cô không thể không ép bản thân phải thật tàn nhẫn….

 

“Này, anh cũng nhát gan thật đó!”  

 

“Anh sợ hãi những hai lần, hiếm thấy thật!”  

 

Trần Ngư nhìn Tề Đẳng Nhàn, không nhịn được phun tào một trận.  

 

Khoé miệng Tề Đẳng Nhàn khẽ nhếch, vỗ hai cái lên đầu cô nàng rồi đen mặt nói: “Nếu không phải tôi cố kỵ còn phải để ý tới cô thì lão tử đã sớm ra tay rồi! Người phụ nữ  không biết tốt xấu này cũng không biết cảm ơn một chút gì cả!”  

 

Trần Ngư nghe vậy thì nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Hoá ra anh để ý tới tôi như vậy sao, thật đúng là thụ sủng nhược kinh, đợi khi nào về nhà thì tôi mặc váy lụa cho anh ngắm.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì trợn trắng mắt, đây là chuyện mà chỉ mặc váy lụa thì có thể dễ dàng giải quyết được hay sao?  

 

Đương nhiên là không đơn giản như vậy được, ít nhất thì cũng phải là váy ngắn mới được!  

 

“Tôi nói đùa với anh một chút mà thôi. chỉ là tôi cũng có thể nhìn ra được cái người tên Chu Quang Vinh kia cũng không phải là người đơn giản.” Trần Ngư nói.  

 

“Cô biết?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.  

 

“Dựa vào ánh mắt của anh nhìn ông ta là có thể biết, người này không đơn giản.” Trần Ngư gật đầu nói.  

 

“Oa, hoá ra cô để ý tới tôi như vậy sao?” Tề Đẳng Nhàn cũng khoa trương đáp lại một câu.  

 

Trần Ngư nói: “Đúng vậy, dù sao thì anh cũng lợi hại như vậy mà, sao có thể không khiến phụ nữ động tâm cho được? Thế nào, đêm nay có muốn ngủ cùng nhau hay không?”  

 

Đối với loại phụ nữ có chỉ số EQ cao này mà nói thì vài ba lời cợt nhả hay đắn đo ái muội kia quả thực chính là hành động hạ bút thành văn.  

 

Huống hồ gì mập mờ cùng với người như Tề Đẳng Nhàn cũng chả mất cái gì.  

 

Người ta nói sao đi nữa cũng là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, vũ lực cá nhân phóng mắt tìm trên toàn cầu cũng khó có thể tìm được mấy người có thể chính diện đối địch nổi.  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Cô đừng giấu súng dưới gối cô nằm nữa thì tôi có thể tin được lời nói của cô.”  

 

Trần Ngư nghe vậy thì kinh ngạc hỏi: “Oa, không nghĩ tới chuyện này mà anh cũng biết được!”  

 

Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: “Mỗi ngày trước khi ngủ cô đều phải tháo đạn ra kiểm tra một lần, sau đó lại xác nhận xem thử xem súng có gặp vấn đề trục trặc gì không.”  

 

Trần Ngư nói: “Khẩu súng đó dùng để phòng sói, anh là đồ háo sắc, không phải sắc lang. Nên không cần phải lo lắng!”  

 

Tề Đẳng Nhàn lười phản ứng lại cô nàng, gì mà đồ háo sắc chứ, cái đó đều là người ngoài hiểu lầm đối với Nhị đương gia hắn rồi.  

 

Là một thanh niên năm tốt thuần khiết, hắn mới không biết cái gì gọi là 91 phương pháp tê dại gì kia đâu….  

 

“Hôm nay không thể nói chuyện thật tốt được với  Âu Mặc, kế tiếp anh có dự định gì không?” Trần Ngư không nhịn được hỏi.  

“Không vội, trước tiên cô nói chuyện với bên Mạc Khang cho tốt đi đã, chúng ta mượn tay Mạc Khang thu thập tập đoàn  n Đặc. Không có tập đoàn  n Đặc thì cô ta có muốn đi cũng đừng mong nghĩ tới!” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

 

 

Trần Ngư cũng cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất hiện giờ, nếu  Âu Mặc thật sự chấp mê bất ngộ mà nói thì trực tiếp đánh sập tập đoàn  n Đặc là được.  

 

 

Hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn cũng cực kỳ chán ghét đối với khối u ác tính mang tên tập đoàn  n Đặc này, tuy rằng những người đó bị lừa tới Quang Dương này đều do lòng tham của bọn họ nhưng cũng nên trả giá lớn như vậy.  

 

 

Hôm sau trời còn chưa sáng, Trần Ngư đã thấy Tề Đẳng Nhàn đang luyện quyền ở trong sân.  

 

 

Cô kinh ngạc, cảm thấy cái tên này đúng là rất nỗ lực, cũng khó trách võ công có thể bước tới loại cảnh giới như vậy.  

 

 

Mặt Tề Đẳng Nhàn quay về phía đông, một bên luyện ngũ hành quyền, một bên dựa theo tâm pháp yoga và một phần đoán được từ chỗ của Cha Si bên kia vận hành khí huyết.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play