Tiểu đội B do Đường Viêm dẫn dắt đã gặp phải lực lượng một người của Tề Bất Ngữ rồi bị tiêu diệt toàn bộ, đồng nghĩa với việc gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tiểu đội của các tổ khác.
Người này quá khủng bố, hơn nữa, đây là ở địa bàn của hắn, ở chỗ này đối chọi với hắn, sẽ không có một chút quả ngon nào để ăn cả!
Bộ đàm trong tay Đường Viêm bỗng nhiên rơi xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, tựa vào thân cây, chết.
Tề Bất Ngữ phất phất tay với hai người Tham Lang, sau đó xoay người cưỡi lên lưng hổ, rời khỏi rừng rậm.
Tham Lang vỗ vai Đồ Tể một cái, nói: "Mập mạp à, còn sửng sốt làm cái gì nữa, mau thu dọn củi để đốt tất cả các thi thể đi.”
Đồ Tể phục hồi tinh thần lại, nói: "Tên sói con này, mày siêu phết đấy nhỉ, mấy động tác của Đại đương gia làm, thế mà mày lại có thể hiểu hết tất cả được á? Có thể dạy cho tao không, sau này tao cũng dễ vỗ mông ngựa (nịnh nọt) rồi!”
Tham Lang tặng cho hắn ta hai con mắt trợn trắng, nói: "Tao đây là một nửa xem, một nửa đoán, sở dĩ có thể dịch tốt như vậy, là bởi vì ông đây có văn hóa! Mày chỉ là quân phiệt thôi, nghĩ cũng đừng nghĩ, làm phiên dịch lại nói không ra mấy lời duyên dáng như tao, đến lúc đó chỉ sợ lại chọc cho Đại đương gia không vui.”
Đồ Tể có chút khó chịu, nhưng vẫn cùng Tham Lang nhặt một đống cành khô, sau đó bắt đầu xử lý thi thể.
Hai người có sức lực tốt, hai bên tay trái phải mỗi bên một tên, ném lên đống củi luôn, không bao lâu đã đầy đủ.
"Mẹ nó, Đại đương gia động thủ quá ghê gớm rồi, nhìn thì giống như một tiên sinh dạy học, khi mà giết người, thì còn ghê gớm hơn cả khi đồ tể giết gà..." Tham Lang nhìn đống củi này, nhe răng trợn mắt nói.
"Lần trước ở Ma Đô, Dạ Ma thấy Nhị đương gia có thương tích, vậy mà dám xui khiến tao và Oán Quỷ liên thủ lại để thịt hắn, mày nói xem có phải đầu óc của hắn ta thật sự có bệnh hay không thế?" Đồ Tể cũng không khỏi cười lạnh, lấy bật lửa ra châm lửa đốt.
Tham Lang lấy ra một cây hoa, lại gần chỗ bật lửa để châm lửa.
Đồ Tể sửng sốt, nói: "A? Sao mày lại có?”
Tham Lang đắc ý nói: "Ông đây ngay cả đầu đạn hạt nhân cũng có thể trộm được, thì có mỗi trộm hai cây hoa mà không thể tiện tay nhặt à?”
Đồ Tể sờ túi của mình, khá lắm, quá nửa gói thuốc lá đã không còn nữa rồi.
"Quên đi, không so đo với hạng người như mày, lần này, Đại đương gia quá nửa là muốn thả tao ra ngoài rồi." Đồ Tể suy nghĩ một chút, nén giận, ném bật lửa vào đống củi.
Lá khô ở dưới đống củi trong nháy mắt đã bị đốt cháy, sau đó dần dần lan ra, sau đó, ngọn lửa đã hừng hực bốc cháy...
Tề Bất Ngữ ngồi trên lưng hổ, nhìn ngọn lửa đang cháy, lâm vào trầm tư.
"Đại đương gia." Hai người Tham Lang và Đồ Tể đã xử lý xong, đi đến bên cạnh Tề Bất Ngữ, cung kính hô.
"A..." Tề Bất Ngữ phục hồi tinh thần lại, thoáng gật đầu, sau đó chỉ chỉ Đồ Tể.
Đồ Tể vội vàng tiến lên nói: "Không biết Đại đương gia có phân phó gì?”
Tề Bất Ngữ tiện tay ném ra một tờ giấy viết đầy chữ, Đồ Tể cầm lấy, nhìn kỹ.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩn người, sau đó cười khổ nói: "Nhị đương gia quá là để ý tôi rồi đấy? Hơn nữa, tôi đã phai nhạt khỏi tam giác vàng nhiều năm như vậy rồi mà.”
Tề Bất Ngữ nhíu mày, tiện tay chỉ ở trên lưng hổ một cái, sau đó làm ra một động tác.
"Đại đương gia hỏi mày, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha ước mơ của mình sao? Nếu con người không có ước mơ, thế khác với Đại Hoàng ở chỗ nào?” Tham Lang nói.
Đại Hoàng: "Gào !! ”
Đại Hoàng dường như muốn nói, "Anh có tý lịch sự nào không thế?"
"Tôi..." Đồ Tể há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn từ nhỏ đã thấy nhiều sự tàn khốc của thế gian, cho nên, sau khi lớn lên mới có thể thành lập một nhánh quân đội như vậy.