Huống chi mục đích chuyến đi này của hắn là sang Myanmar tìm Lục Linh Linh, nếu nhất thời kinh động đến thế lực thù địch, hắn gặp nguy hiểm thì không nói, nhưng Lục Linh Linh chỉ sợ không có nơi nào để đi.   

 

"Nguỵ trang thân phận khi qua đó đi đã. Trần Tiên Hà tuy là chú họ chúng tôi, nhưng không chắc chắn được hắn có giở trò lật mặt hay không". Trần Ngư nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói ra.  

 

"Tôi không thành vấn đề, tùy các ngươi sắp xếp". Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói.  

 

"Thân phận nào thích hợp?". Trần Khánh có phần do dự nói: "Lại không thể để cho Trần Tiên Hà đề phòng, nhưng cũng không có thể khiến ông ta khinh thường".   

 

Trần Ngư nhìn thoáng qua Tề Đẳng Nhàn, nói: "Vậy thì lấy danh nghĩa quản lý mới nhậm chức của Trang sức Trần thị đi. Tề Đẳng Nhàn, anh thấy thế nào?".  

 

Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Tôi không có vấn đề gì".   

 

Trần Ngư cũng không nhiều lời, liền nói: "Lập tức săos xếp đi, chuẩn bị sẵn kế hoạch, không cho phép sai lầm".   

 

"Lần này tôi đi cùng anh!".   

 

Lời này khiến Tề Đẳng Nhàn và Trần Khánh không khỏi sửng sốt.   

 

"Thế nào, anh không muốn?". Trần Ngư cười tủm tỉm nhìn Tề Đẳng Nhàn, hỏi.  

 

"Chị hai đùa gì thế... Một mình đi chết không phải quá mạo hiểm à? Tình hình hiện tại của Nam Dương, chị cũng rõ mà, hơn nữa Myanmar vô cùng nguy hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì..." Trần Khánh cười khổ nói.   

 

"Có tay cao thủ này bảo vệ tôi thì có chuyện gì xảy ra được hả? Huống hồ, Trần Tiên Hà có vẻ muốn bán đứng Trần gia chúng ta đổi lấy lợi ích tiền bạc, chuyện này tuyệt đối không thể ngồi yên mà nhìn được". Trần Ngư lắc đầu.   

 

"Tình hình Nam Dương đang rất rối ren".   

 

" Trong khoảng thời gian ngắn, nếu không có thế lực bên ngoài nhúng tay vào thì không xảy ra chuyện gì đâu".

 

Trần Ngư quyết định như thế chắc chắn khiến Tề Đẳng Nhàn phải suy đoán.  

 

Chắc không phải người phụ nữ này đã sớm có manh mối về Lục Linh Linh, sau đó luôn lừa gạt, chờ anh không thể ở Hoa Quốc được nữa lúc này mới tung tin ra ngoài.  

 

Trang sức Trần thị tuy rằng không phải sản nghiệp chính của Nam Dương Trần thị nhưng kinh doanh trang sức trên cơ bản đều cho lợi nhuận kếch xù.  

 

Điều này khiến cho anh hoài nghi có phải Trần Ngư đã sớm muốn mượn tay mình để diệt trừ một số người bất đồng chính kiến ​​trong Trần gia từ lâu hay không.  

 

Trần gia thống trị Nam Dương nhiều năm, khai chi tán diệp, càng nhiều người thì càng có nhiều ý tưởng.  

 

Không thể tránh khỏi, một số người trong đó sẽ cảm thấy hợp tác với Triệu gia là con đường duy nhất mới có tương lai. Tiếp tục đi một mình thì rất có thể sẽ chỉ đi đến diệt vong.  

 

Trần Ngư nhờ đầu bếp trong trang viên chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn cho Tề Đẳng Nhàn. Mấy ngày nay anh ở trên biển, ăn hải sản nhiều đến mức sắp nôn ra.  

 

Sau bữa tối, Trần Ngư mời Tề Đẳng Nhàn đi dạo bên ngoài trang viên.  

 

"Anh có bao giờ nghĩ rằng việc đưa Lục Linh Linh rời khỏi Tập đoàn  n Đặc là điều không hề dễ dàng không?"  

 

"Tôi không nói về yếu tố bên ngoài, mà là về bản thân cô ấy."  

 

Trần Ngư tháo kính ra, lấy khăn giấy trong túi ra lau rồi bình tĩnh nói.  

Tề Đẳng Nhàn hỏi: "Lời này có ý gì? Tôi nghĩ rằng cô ấy có một người anh trai như Lục Chiến Long thì nhân phẩm của cô ấy sẽ không tệ. Việc cô ấy rời khỏi địa ngục trần gian đó cũng là một điều tốt."  

 

 

Trần Ngư lắc đầu nói: “Cô ấy đã đổi tên thành  u Mặc.”  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Có liên quan gì sao?”  

 

 

"Eumenides là một trong ba nữ thần báo thù trong thần thoại cổ xưa của Europa. Anh có nghĩ rằng việc cô ấy đổi tên thành  u Mặc, hơn nữa tính tình thay đổi một cách mạnh mẽ chỉ đơn giản như vậy thôi không?" Trần Ngư mỉm cười nói.  

 

 

"Hơn nữa, tôi vừa cho người tìm hiểu thêm một chút."  

 

 

"Tập đoàn  n Đặc này làm đủ mọi tội ác. Họ đặc biệt nhắm vào người Hoa Quốc, lấy danh nghĩa đồng hương lừa họ đến địa phương đó, sau đó tống tiền họ bằng nhiều cách khác nhau."  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play