Lúc này Tiết Chân cũng cười ha ha, nói: “Nhà họ Tiết chúng tôi cũng nguyện ý ủng hộ Tề đà chủ, mong Tề đà chủ sau này chiếu cố nhà họ Tiết nhiều hơn.”  

 

Trịnh Sam Minh nói: “Nhà họ Trịnh cũng giống như vậy, toàn lực ủng hộ đồng thời phối hợp với công việc của Tề đà chủ, sau này chung sống ở Thượng Hải, mong được chỉ bảo.”  

 

Dương Ý và Triệu Man Nhi giận đến mức cả người đều run rẩy.  

 

Trận lật mặt này, diễn ra cũng quá mức đột ngột rồi!  

 

Đôi con ngươi của Giang Khuynh Nguyệt tỏa sáng rực rỡ, quả nhiên, không từ thủ đoạn, cũng không phải là con đường tắt dẫn đến thành công.  

 

“Tôi Dương Quan Quan, thay mặt nhà họ Dương, toàn lực ủng hộ Tề đà chủ.” Ngay lúc này Dương Quan Quan đứng dậy, nhàn nhạt nói.  

 

Dương Ý nghe cô nói như vậy, không khỏi cười lạnh nói: “Thứ nghiệt chủng như cô từ khi nào có tư cách thay mặt nhà họ Dương thế?”  

 

Dương Quan Quan bình tĩnh nói: “Bởi vì nhà họ Dương bây giờ, đã sắp phải đi đời nhà ma rồi, không muốn đi theo người chết là anh, vậy thì cũng chỉ có thể nương nhờ vào tôi. Tôi, là người đứng đầu tương lai của nhà họ Dương!”  

 

Lời này trực tiếp khiến cho Dương Ý và đám người nhà họ Dương phá lên cười ha hả, rối rít khinh thường.  

 

Nhưng lúc này điện thoại di động của Dương Ý lại vang lên, hắn ta vừa nhìn thấy số điện thoại, không khỏi cau mày nhấn nghe, sau khi vừa nghe được chốc lát đã kinh hãi nói: “Mày nói cái gì?”  

 

“Sao lại có thể, giao tình của tao và tập đoàn liên minh tài chính phía đông bền chặt như vàng, Đan Cát Nhĩ và Tạ Nhĩ Bì đều là bạn tốt của tao…”  

 

“Chuyện này tuyệt đối không thể nào, mày đừng hòng gạt tao, tập đoàn liên minh tài chính phía Đông không thể nào làm như vậy!”  

 

Mọi người không biết cuộc điện thoại này là ai gọi tới, nhưng đều biết, nhất định nhà họ Dương gặp phải biến cố lớn rồi! Bằng không, với lòng dạ của Dương Ý, không thể nào thất lễ trước mặt nhiều người như vậy.  

 

Dương ý cúp điện thoại “ba” một tiếng, ngón tay vẫn còn run rẩy.  

 

Dương Quan Quan nói: “Đừng cố chấp chống đỡ nữa, mau mau quay về xem tập đoàn Dương thị một chút đi.”  

 

Dương Ý cắn răng, cúi đầu xoay người rời đi! Đúng như lời mà Dương Quan Quan nói, hiện giờ tập đoàn Dương thị rơi vào tình huống vô cùng nguy cấp, hắn ta không thể không đi giải quyết.  

 

“Người của nhà họ Dương, nhớ lời tôi nói cho kỹ. Không muốn chết chìm trên cùng một thuyền với Dương Ý thì nhanh chóng thay đổi địa vị đi, tôi có thể thu nhận các người, nhưng các người cũng phải cho tôi thấy được giá trị của việc thu nhận.” Lúc này, Dương Quan Quan mở miệng nhắc nhở.  

 

Đám người nhà họ Dương cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể buồn bực rời khỏi trang viên cùng Dương Ý.  

 

Thấy người duy nhất ủng hộ mình là Dương Ý cũng đi mất rồi, Giang Sơn Hải hoàn toàn hoảng loạn!  

 

Ông ta dừng ánh mắt khẩn thiết trên người Nghiêm Mộc Long đang ngồi im không nhúc nhích, hy vọng cô ta có thể đứng ra giúp mình một tay trong thời khắc mấu chốt này.  

 

Nhưng Nghiêm Mộc Long lại cười a a một tiếng, nói: “Thật là lãng phí biểu cảm, chẳng qua chỉ là phế vật bùn nhão không đắp được tường mà thôi!”  

 

Nói xong câu này, cô ta đứng lên, lắc đầu một cái, xoay người đi mất.  

 

Tề Đẳng Nhàn ngồi trên ghế đà chủ, từ tốn mà lại mạnh mẽ mở miệng nói: “Tôi Tề Đẳng Nhàn, theo lệnh Lý Hà Đồ, hội trưởng của tổng hội Long Môn, đảm nhiệm vị trí đà chủ Long Môn Thượng Hải!”  

 

“Tôi đã nói xong, ai tán thành? Ai phản đối?”  

 

Giang Sơn Hải không dằn nổi la lên: “Tao phản đối!”  

 

Tề Đẳng Nhàn đứng dậy, giơ tay liền tát một bạt tai, đánh cho cả người Giang Sơn Hải xoay tròn bay đi…

 

Bây giờ Giang Sơn Hải nói phản đối, rõ ràng cho thấy chưa hiểu tình thế.  

Người ủng hộ ông ta cũng đã đi rồi, người trước đây ủng hộ ông ta cũng đều quay lại ủng hộ Tề Đẳng Nhàn rồi, ông ta còn có tư cách gì mà phản đối chứ?  

 

 

Tề Đẳng Nhàn tát ông ta một bạt tai đó không phải là đáng đời hay sao?  

 

 

Giang Sơn Hải bị Tề Đẳng Nhàn quất ngã xuống đất, máu chảy đầy mặt, rên rỉ xuýt xoa đau đớn không chịu nổi, trong lúc nhất thời cũng không thể bò dậy được.  

 

 

Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ, còn người nào phản đối không?”  

 

 

Không một ai đang có mặt dám lên tiếng.  

 

 

Ngay cả bọn thuộc hạ của Giang Sơn Hải cũng đều yên lặng không một tiếng động, dù sao, hiện tại Giang Sơn Hải đã thất thế, Tề Đẳng Nhàn lại quá mức cường thế, đứng ra phản đối vô dụng thì không nói, nói không chừng còn bị thanh toán.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play