Sau khi nghe Tề Đẳng Nhân giải thích xong, Tôn Dĩnh Thục lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm giác bản thân đã lo lắng một hồi.  

 

Cô ta cảm thấy bản thân như đã nhận được đến cái gì đó, nhưng lại giống như đang mất đi cái gì đó……  

 

Buồn bã mất mát!  

 

“Anh nên nói cho tôi sớm một chút!” Tôn Dĩnh Thục có chút u oán mà nói, “Tôi hiểu lầm anh, sợ anh và người của Thôi gia đã cùng nhau đạt thành hiệp nghị gì đó, cùng nhau hố bẫy tôi.”  

 

“Cho nên nói, trong đầu của cô suy nghĩ quá nhiều.” Tề Đẳng Nhân nói.  

 

Ngọc Tiểu Long ít khi nói cười, nên Tề Đẳng Nhân rất thích chọc cười cô.  

 

Còn trong đầu của Tôn Dĩnh Thục toàn là âm mưu tính kế, cho nên Tề Đẳng Nhân thích chọc tức cô ta, thích xem cô ta tính kế thất bại, thẹn quá thành giận.  

 

Tôn Dĩnh Thục ngã người ra sau, đá dép lê trên chân mình xuống, nhấc hai chân lên, thở dài nói: “Tôi vừa đã thật sự cho rằng bản thân đã mất hết tất cả, tôi khi đó nhịn không được mà nghĩ, cả đời này của tôi rốt cuộc đã theo đuổi cái gì!”  

 

Tề Đẳng Nhân nhún vai, nói: “Này chỉ có chính cô mới biết được.”  

 

Tôn Dĩnh Thục vì muốn trở thành người đứng đầu tài phiệt thượng tinh, mà mất đi quá nhiều thứ, thân tình thì không nói, cô ta và Thôi gia tựa như địch thủ không chết không xong.  

 

Bạn bè thì sao? Những người bạn ngày xưa của cô ta, bởi vì cô ta quyền cao chức trọng, mà vâng vâng dạ dạ với cô ta, những lúc tìm tới cô ta lấy cớ là ôn chuyện, nhưng hơn phân nửa là có chuyện để nhờ vả cô ta.  

 

Thậm chí, ngay cả Từ Thục Tú mà cô ta vẫn luôn tin tưởng, cũng tính kế cô ta.  

 

“Kỳ thật, không phải Từ Thục Tú không coi cô là bạn. Mà là bởi vì cô ta đã sớm bị quyền tài mê hoặc, ở trong mắt cô ta, những thứ đó mới là quan trọng nhất!” Tề Đẳng Nhân nói.  

 

“Tại sao lại như vậy……” Tôn Dĩnh Thục cười khổ, trong lòng vẫn cực kỳ khổ sở.  

 

Tề Đẳng Nhân như suy tư gì nói: “Tôi nói rồi, con người là phải có tín ngưỡng, như vậy mới có thể hiểu được kính sợ. Người có tín ngưỡng, sẽ không đi tín ngưỡng tiền tài, sùng bái quyền lực, mới có thể không mất phương hướng giữa một xã hội coi trọng vật chất này!”  

 

Tôn Dĩnh Thục ngẩng đầu hỏi hắn: “Tín ngưỡng của anh là gì?”  

 

Tề Đẳng Nhân không có trả lời cụ thể, chỉ nói: “Hoa Quốc có câu ngạn ngữ, cách trên đầu ba thước có thần minh. Bởi vì tin là có thần tồn tại, mới có thể hiểu được kính sợ, mới có thể quản lý được chính mình.”  

 

Tôn Dĩnh Thục lại không nói gì.  

 

“Rất nhiều người đề cập đến tín ngưỡng thì lập tức cảm thấy mê tín dị đoan, thậm chí trào phúng, nhưng tôi cảm thấy mấy người đó mới là đáng xấu hổ không biết gì. Tín ngưỡng, ngược lại là một ánh đèn sáng, chỉ dẫn cô nên đi về hướng nào.” Tề Đẳng Nhân nói.  

 

Tôn Dĩnh Thục khẽ thở dài một cái, hỏi: “Cô ấy biến thành như vậy, là do tôi sao? Nếu lúc trước không phải tôi tới tìm cô ấy bày mưu tính kế cho tôi, có lẽ cô ấy sẽ không thay đổi thành như vậy.”  

 

Tề Đẳng Nhân buông tay, nói: “Con đường chúng ta đi là tự mình chọn lấy, đi như thế nào, không thể trách được người khác.”  

 

Trong lúc nói chuyện chi gian, Tề Đẳng Nhân nhìn ra mấy đen giữa không trung, có lập loè tia sét.  

 

“A, trời sắp mưa rồi, tôi phải đi đây.”  

 

“Chuyện này, anh không cần lo lắng, chuyện của Dương gia nếu không thành, mục đích của Lý Tuấn Duyên đương nhiên sẽ càng không thực hiện được.”  

 

“Địa vị của cô ở Thượng Tinh, sẽ bởi vì chuyện này mà trở nên càng thêm củng cố.”  

 

Tề Đẳng Nhân đứng dậy, chuẩn bị đi.  

 

Tôn Dĩnh Thục đột nhiên hỏi: “Nếu tôi không phải người đứng đầu tài phiệt Thượng Tinh, không thể tùy thời lấy ra một trăm triệu cho anh, anh sẽ còn coi tôi là bạn chứ?”  

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Người như cô tính toán quá nhiều, nhưng tôi vẫn sẽ coi cô là bạn. Bởi vì, cô đã cứu tôi từ trong tay Triệu Hồng Tụ, đã cứu tôi một cái mạng!”  

 

Nói xong lời này, Tề Đẳng Nhân cười cười, phất tay tạm biệt.  

Tôn Dĩnh Thục đứng ở tại chỗ ngây ngẩn cả người.  

 

 

Chờ đến khi Tề Đẳng Nhân rời khỏi tầm hai phút, bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống một cơn mưa to tầm tã, phảng phất như ông trời đang đổ nước tắm, mưa nặng hạt đến nực cười.  

 

 

Tôn Dĩnh Thục bỗng nhiên hồi thần lại, cầm lấy chiếc ô ở trên giá được tặng lúc mua Rolls-Royce, kéo ô ra che mưa, xỏ dép lê đuổi theo.  

 

 

Cô ta vừa đuổi theo, sau đó lập tức bật cười.  

 

 

Bởi vì, khoảnh khắc lúc cô ta cầm ô lao ra, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nào khác, chỉ nghĩ rằng Tề Đẳng Nhân có lẽ sẽ bị mắc mưa.  

 

 

Trước kia bất luận làm chuyện gì, cô ta đều sẽ suy nghĩ cặn kẽ, rằng điều này có lợi với mình hay không, bản thân có thể lấy được lợi ích gì từ việc này, hoặc là sẽ mất đi cái gì……  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play