Bây giờ, cô ta thậm chí cảm thấy rằng, có một người luôn khiến cô tức giận như Tề Đẳng Nhân cũng tốt, ít nhất, hắn khiến cô cảm thấy mình còn sống.
"Vì vậy, dù cô có đồng ý hay không, cũng phải đồng ý!"
"Đừng ép tôi phải ra tay, để người ta trói cô rồi đưa đến gặp Lý Tuấn Nghiên, sẽ chỉ khiến mọi người mất mặt thêm thôi."
Từ Thục Tú nhìn Tôn Dĩnh Thục với ánh mắt lạnh lùng, nói ra những lời tàn nhẫn và đau lòng nhất.
Tôn Dĩnh Thục không nhịn được cười nói: "Thục Tú, tôi luôn coi cô là người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta đã quen biết nhau từ thời trung học, nhưng bây giờ, cô đã trở thành một người mà tôi không thể nhận ra…"
Từ Thục Tú cười mỉa mai nói: “Thứ tôi cần là tiền bạc, địa vị những thứ tôi đang có bây giờ! Tôi không thể xuống nước với cô được!”
“Bạn bè? Đó là cái thá gì! Đứng trước vật chất mà người thường không chạm nổi, cũng chỉ là cục shit mà thôi.”
“Chúng ta chưa bao giờ là bạn bè cả, chỉ lợi dụng nhau thôi, cô sử dụng trí tuệ của tôi, tôi lợi dụng vị trí mà cô mang lại.”
Trung Quốc có câu tục ngữ: “Người không vì mình, trời tru đất diệt!”
Con người không phải máy móc, là sinh vật có tình cảm.
Phản bội, là sự đả kích lớn nhất và tổn thương nhất đối với một người.
Mà phản bội được xây dựng trên sự tin tưởng, vậy thì đau càng thêm đau.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt. Tám chữ này, cô đừng xuyên tạc ý nghĩa của nó!”
Ngay lúc này, Tề Đẳng Nhân khoan thai tới muộn, vừa đi vào phòng, vừa nhàn nhạt nói.
“Câu nói này là dùng cho những người không cố gắng rèn luyện bản thân, sớm hay muộn gì trời đất cũng không dung nổi. Chứ không phải giống như cô, vì để giành lấy lợi của mình, mà cái gì cũng có thể bán đứng!”
Tề Đẳng Nhân chạy vào trong phòng, cứ như vậy nhìn Từ Thục Tú bằng ánh mắt khinh thường.
Hắn thật sự rất khinh thường những người này.
Bởi vì, ở trong mắt hắn, hai chữ bạn bè, cực kỳ quý giá và quan trọng.
Trong cuộc sống không có bạn bè thì biết chia sẻ hạnh phúc với ai?
Nếu trong cuộc sống không có bạn bè thì ai sẽ là người chia sẻ nỗi đau?
Nếu không có bạn bè thì những niềm vui, nỗi buồn của cuộc đời này, những cuộc chia ly vô thường, dường như cũng trở nên không còn ý nghĩa.
Trên đời này còn có điều gì ấm áp hơn tình bạn? Rượu ngon đã hiếm, bạn bè lại càng hiếm hơn.
Tề Đẳng Nhân thích Lục Tiểu Phụng tinh quái, thích sự lạnh lùng như băng sương của Tây Môn Xuy Tuyết, cũng thích sự hào khí của Kiều Phong và sự ngốc nghếch của Hư Trúc, hắn không cho rằng những tình bạn đó đều là giả.
Bởi vì, hắn kết bạn với rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng.
Sau khi Tôn Dĩnh Thục nhìn thấy Tề Đẳng Nhân, sắc mặt lập tức trở nên kỳ lạ, có chút phức tạp, còn hơi thở dài một chút.
Từ Thục Tú nghe được câu nói của Tề Đẳng Nhân, thì nhịn không được mà cười ha ha, nói: “Anh chính là Tề Đẳng Nhân đúng không? Anh cứ mở miệng ra là lại tràn đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng lại luôn quan tâm đến danh lợi cuộc sống, cô ấy bị buộc đến này nước này, còn không phải bởi vì anh sao?”
Tôn Dĩnh Thục vẫn bảo trì sự im lặng, hành động hôm nay của Tề Đẳng Nhân, xác thực làm trong lòng cô ta có chút lạnh lẽo.
Nhưng tất cả những gì Từ Thục Tú, khiến cô ta tan nát cõi lòng.
“Cô ấy chỉ là hiểu lầm tôi, hoặc là nói, cô ấy còn chưa có xem tôi là bạn bè chân chính, cho nên mới có hiểu lầm như vậy.” Tề Đẳng Nhân mỉm cười, nói.
“Tôi đương nhiên sẽ không phản bội bạn bè của tôi, bất luận là đối phương có cho tôi bao nhiêu lợi ích, tôi cũng sẽ trả lại cho người đó năm chữ —— cút con mẹ mày đi.”
“Nói như anh, hiện tại tôi cũng muốn nói với anh năm chữ này.”
Hắn nhìn Từ Thục Tú, sau đó nghiêm túc mà nói: “Tôi khinh thường ở chung một phòng với người như thế này.”
Từ Thục Tú lạnh lùng nói: “Họ Tề, đây là chuyện của tài phiệt Thượng Tinh, không liên quan gì tới người ngoài như anh! Anh muốn nhúng tay vào thì Tôn Dĩnh Thục cuối cùng cũng chỉ càng chết thảm hại hơn mà thôi.”
Tề Đẳng Nhân bình tĩnh nói: “Cút đi, tôi còn có thể tha cho cô một cái mạng chó.”
Khi nói chuyện, hắn duỗi tay chỉ ra ngoài cửa.