Dương Quan Quan như suy tư gì đó, nói: “Cho nên nói, hôm nay Tạ Nhĩ Bì không ra mặt, mà để em trai anh ta Đan Cát Lạc ra mặt! Cứ như vậy, mọi chuyện có bị bóc ra, Tạ Nhĩ Bì lập tức có thể giết người đứng sau, hơn nữa còn không phí chút mặt mũi nào.”  

 

Nói đến chỗ này, Dương Quan Quan lập tức lau mắt mà nhìn lên Tề Đẳng Nhân, nói: “Thật không nghĩ tới, anh có thể nghĩ xa như vậy!”  

 

Trên mặt Tề Đẳng Nhân tràn đầy sự khoe khoang.  

 

Dương Quan Quan nói: “Đây không phải là đoàn đội của Vinogradov làm quân sư cho anh chứ?"  

 

Người như Vinogradov, dưới trướng luôn phải có một đoàn đội khổng lồ, bao gồm cả một tổ chức tư vấn chuyên giúp anh ta phân tích dữ liệu và đưa ra đề xuất, bên trong toàn bộ đều là những người có bộ não quái vật, đặt lên bàn cân cũng hoàn toàn không hề kém cạnh Irena Jinva.  

 

Giống như Cổ Tân Tư Cơ đã từng nói qua, ông có một nhóm các nhà kinh tế vĩ mô, kinh tế vi mô, nhà khoa học chính trị và các tổ chức tư vấn khác dưới quyền để lập kế hoạch cho ông.  

 

“Theo ý của cô là đầu óc tôi không tốt sao?” Tề Đẳng Nhân hỏi.  

 

“Trong đầu anh chỉ có quần tất đen và chân mà thôi.” Dương Quan Quan ngoài cười nhưng trong không cười trả lời, “Hôm nay chân của Tôn phu nhân đẹp chứ?”  

 

Dương Quan Quan tiếp tục cười lạnh nói: “Lúc trước còn chưa đắc thủ, anh cả ngày đều tìm mọi cách để đùa giỡn tôi, hiện tại đến tay rồi, còn ở trước mặt tôi ngắm chân của người khác?”  

 

Tề Đẳng Nhân điên cuồng trợn trắng mắt, người phụ nữ này đúng là giống loài kỳ quái, bỗng nhiên có thể chuyển dời đề tài này sang chuyện khác.  

 

Chẳng qua, chân của Tôn Dĩnh Thục xác thật rất đẹp, hơn nữa, còn rất thơm……  

 

“Cô nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, tự nhiên đề cập tới đùi làm cái gì?” Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ buông tay.  

 

Dương Quan Quan hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt ngạo kiều.  

 

Nói đi cũng phải nói lại, chiêu thức ấy của Tề Đẳng Nhân đúng thật là rất âm hiểm, không hổ là hắn.  

 

Dương Ý chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới, tập đoàn tài chính liên minh phương Đông đằng trước mở miệng gọi hắn ta là bạn, nhưng sau lưng lại lập tức phản bội hắn ta.  

 

Cũng phải, địa vị của Dương Ý là cái gì, địa vị của Vinogradov người ta là cái gì? Chỉ cần có thể mang đến lợi ích, hoàn toàn không cùng một cấp bậc, hơn nữa, cái công trình này có thể làm xong hay không, còn phải dựa vào sắc mặt của Vinogradov không phải sao?  

 

Ở trong mắt những nhà tư bản này, bạn bè, đó chính là một đối tượng tùy tiện dùng để bán đứng mà thôi.  

 

“Đi thôi, trở về! Chuyện hôm nay, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều lời trào phúng, chúng ta cứ bình tĩnh mà nhìn, chờ đợi mọi chuyện lên men là tốt rồi.” Tề Đẳng Nhân nhàn nhạt nói.  

 

“Anh vẫn nên đi tìm Tôn phu nhân nói rõ đi, cô ấy rất để bụng đối với chuyện này.” Dương Quan Quan lại nói.  

 

Tề Đẳng Nhân bất đắc dĩ, nói: “Được được được, coi như tôi sợ cô, để tôi đi tìm cô ấy nói rõ chuyện này. Tôi lần này cũng tính chọc tức cô ấy, mà là chính cô ấy không thèm nghe tôi nói chuyện!”  

 

Tôn Dĩnh Thục mang theo oán khí đầy mình và lửa giận mà về tới nhà.  

 

Cô ta cảm thấy bản thân bị Tề Đẳng Nhân chơi một cú, thằng nhãi này căn bản không xuất lực, nếu Vinogradov đã lên tiếng, thì mọi chuyện sao có thể phát triển thành thế này được?  

 

Lần này thất thủ, Lý Tuấn Duyên sẽ chứng minh lực ảnh hưởng của cậu ta ở Hoa Quốc với tập đoàn Thượng Tinh, do đó dẫn tới thái độ của cao tầng cũng phát sinh chuyển biến.  

 

Mất đi quyền khống chế thị trường Hoa Quốc, địa vị mà cô ta vốn dĩ đã cố gắng không ngừng để đoạt được ở Thôi gia, sẽ hoàn toàn sụp đổ……

 

Có lẽ với Dương gia mà nói, hôm nay là một ngày cực kỳ phấn khởi.  

 

Nhưng với Tôn Dĩnh Thục chắc chắn là một ngày vô cùng đau khổ.  

Cô ta sắp phải đối mặt với tình huống rất khó khăn, quyền kiểm soát thị trường Trung Quốc có thể sẽ rơi vào tay Lý Tuấn Nghiên, lúc đó, Thôi gia chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này mà ra tay với cô ta.  

 

 

Ngồi trên sofa, cô ta dần cảm thấy mơ hồ.  

 

 

Cô ta thực sự không hiểu tại sao bản thân mình phải tranh đoạt quyền lực và tài sản vốn không thuộc về mình để rồi tự làm tổn thương bản thân, thậm chí đến bây giờ không còn một người bạn đáng tin cậy nào bên cạnh.  

 

 

“Đúng rồi, bạn …” Tôn Dĩnh Thục chợt nhớ ra gì đó, chuẩn bị gọi điện cho ai thì người mà cô ta vừa nghĩ đến đã bước vào nhà.  

 

 

Người đến cũng không phải Tề Đẳng Nhân, mà chính là người bạn đã cùng cô ta bày mưu tính kế suốt thời gian qua, Thục Tú.  

 

 

Thấy người tới là Thục Tú, Tôn Dĩnh Thủ thở phào, nói: “Thục Tú, tôi bị tên họ Tề kia lừa rồi, tôi nghĩ đã anh ta đã cấu kết với ai đó rồi, tôi phải làm sao đây?”  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play