Đợi sau khi bọn họ xuống, các chiến sĩ cũng bắt đầu rút lui.  

 

 

Ngọc Tiểu Long nhảy lên một chiếc xe, nói: “Đi thôi! Giang tiểu thư, muốn đi nhờ xe không? Tôi đưa cô về nhà.”  

 

“Hả? Được, được!” Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt một lúc sau đó mới sực tỉnh, vui vẻ đồng ý lên xe.  

 

Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: “Này, chờ một chút!”  

 

Nhưng Ngọc Tiểu Long vẫn đạp ga, tăng tốc động cơ và nói: “Tạm biệt.”  

 

“Chờ chút, tôi còn chưa lên xe mà!” Tề Đẳng Nhàn hét lớn, “Tôi còn chưa lên xe mà!”  

 

“Xe của tôi không muốn chứa một tên cặn bã!” Ngọc Tiểu Long thò đầu ra cửa sổ xe, trên mặt nặn ra một nụ cười xán lạn, “Chúc anh sau đêm nay về nhà có thể làm nổ tung chiếc nhẫn tê liệt nhá.”  

 

Nói xong, cô vừa lên số, cả chiếc xe lao vút đi như tên bắn lên dây đàn, Tề Đẳng Nhàn dù muốn đuổi theo cũng khó có thể đuổi kịp.  

 

“Con mẹ nó đây rõ ràng là trả thù! Không phải vừa rồi nói hắn xấu sao? Đến mức này hả? Đến mức này hả? Đến mức này hả?” Tề Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình, “Còn cô bé Giang Khuynh Nguyệt cũng vong ơn bội nghĩa quá, cứ như vậy mà lên xe Ngọc Tiểu Long được sao?”  

 

Hắn đang ở bến cảng, trời cũng đã tối, hắn không thể về làng hay đến cửa hàng, chúng cách thành phố hàng chục cây số, thậm chí hắn còn không thể bắt taxi.  

 

Ngồi trong xe, Giang Khuynh Nguyệt nhìn thấy bóng dáng Tề Đẳng Nhàn nhảy dựng lên, lập tức nhếch miệng cười nói: “Đáng đời!”  

 

Tề Đẳng Nhàn hốt hoảng, chỉ có thể vừa ra khỏi cảng vừa chửi rủa, vừa gọi điện thoại cho Dương Quan Quan: “Mau đến đón tôi đi, bây giờ tôi...”  

 

“Hiện tại tôi không rảnh, tôi đang bàn bạc với Tôn phu nhân ở đây. Tôn phu nhân đang giúp tôi giải quyết vấn đề phân chia tài sản với nhà họ Dương!” Dương Quan Quán trả lời xong lập tức cúp điện thoại.  

 

Tề Đẳng Nhàn dở khóc dở cười bấm số của Lý Vân Uyển, than vãn: “Vân Uyển, đến đón anh đi, anh bị Ngọc Tiểu Long lừa rồi, bây giờ anh...”  

 

“Ha, anh có việc mới nhớ tới em sao? Hừ, em không tới!” Lý Vân Uyển ngạo nghễ cười một tiếng, sau đó cúp điện thoại.  

 

“…” Tề Đẳng Nhàn chần chừ một lúc , hắn muốn vứt điện thoại đi nhưng bà nội nó, tất cả bọn họ thông đồng với nhau từ trước rồi đúng không?  

 

Tề Đẳng Nhàn bất đắc dĩ suy nghĩ cách để rèn luyện sức khỏe của đôi chân, sau đó bắt đầu lặn lội đường xa, nghĩ thầm lần sau gặp lại Ngọc Tiểu Long phải đánh cô ấy một trận trước, không nói nhiều.  

 

Lợi dụng hắn không nói gì để lừa gạt bạn gái cũ của hắn, ném hắn ở chỗ này rồi đi, còn có loại người như thế à?  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhàn đi được vài cây số, hắn nảy ra một ý tưởng và bấm số điện thoại của Lục Chiến Long, đám Lục đại ca này lập một quỹ trị giá một tỷ nhân dân tệ, bảo anh ta lái xe tới đón một lúc chắc không sao đâu nhỉ?  

 

Lục Chiến Long đồng ý, lập tức xuất phát đến chỗ hắn.  

 

Tề Đẳng Nhàn suýt nữa bật khóc, đàn ông mới là chân ái!

 

Lấy sức chân của Tề Đẳng Nhân hiện tại mà nói, lộ trình mấy chục km cũng chỉ nhẹ nhàng như chơi.  

 

Nhưng, đã có xe thì tội gì không ngồi? Hơn nữa, lộ trình còn xa như vậy, sắc trời cũng đã tối.  

 

Hắn vừa đi, vừa chờ xe của Lục Chiến Long tới đón.  

 

“Lục đại ca, anh đúng là người tốt nhất!” Tề Đẳng Nhân nhìn thấy Lục Chiến Long, thì cảm động muốn rớt nước mắt.  

 

Lục Chiến Long cười ha hả, nói: “Em trai, lên xe đi!”  

 

Sau khi Tề Đẳng Nhân,  Lục Chiến Long vửa mới đi được hai ba km, đã ho khan một tiếng, nói: “Này em trai, cậu xem giùm tôi, cái xe này của tôi có bị gì không? Cái đồng hồ này, sao tự nhiên sáng lên vậy!”  

 

Tề Đẳng Nhân nhíu mày nói: “Đồng hồ xăng sáng, là biểu hiện của việc hết xăng!”  

 

Lục Chiến Long nói: “Vậy làm sao bây giờ? Anh đây không mang tiền!”  

 

“Tôi sẽ trả.” Khóe miệng Tề Đẳng Nhân nhếch lên, nói.  

 

Thằng nhãi Lục Chiến Long này, đúng thật là thú vị, lái một chiếc xe hết xăng đi đón hắn, sau đó nhân tiện ké tiền xăng sao?  

Lục Chiến Long lập tức cười nói: “A ha ha ha, thật ngại quá, sao có thể tiêu tiền của cậu được……”  

 

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Nếu không thì chúng ta cùng nhau đẩy xe trở về? Dù sao cũng đều là người tập võ, sẵn tiện huấn luyện sức lực cũng khá tốt.”  

 

 

“……”  Lục Chiến Long trực tiếp cạn lời, “Thôi thì tôi đành mặt dày nhờ cậu trả tiền vậy!”  

 

 

Tề Đẳng Nhân nói: “Cố lên, cố lên anh là mạnh nhất, cố lên, cố lên anh nhất định có thể đẩy được! Để tôi cổ vũ anh, Lục đại ca, anh có thể xuống xe đẩy đi!”  

 

 

Lục Chiến Long rất muốn vứt cái tên này xuống xe.  

 

 

Cuối cùng, Tề Đẳng Nhân vẫn phải tự mình chi 400 đồng cho  Lục Chiến Long đổ đầy bình xăng.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play