Bạch Liễu tuy không nhìn được nhưng có thể nghe thấy, cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thống khổ tới cực hạn của Văn Xương Võ.   

 

Cô biết Tề Đẳng Nhàn vừa mới làm theo lời đã nói trước đó, chọc mù mắt Văn Xương Võ.  

 

Thuộc hạ của Văn Xương Võ nhìn thấy một màn này cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tuyết!   

 

Trong cảm nhận của bọn họ Văn Xương Võ là tồn tại cực kỳ dũng mãnh, một thân công phu cao làm người khác sợ hãi, chỉ thuận tay chém xuống cũng có thể chặt đứt cả sắt.   

 

Nhưng một người mạnh mẽ như vậy khi giao đấu với Tề Đẳng Nhàn được hai chiêu đã trực tiếp bị chọc mù mắt? !  

 

“Bây giờ anh có thể quang minh chính đại khiêu chiến Bạch Liễu, tôi tuyệt đối không nhúng tay.” Tề Đẳng Nhàn trầm giọng nói.  

 

Ngọc Tiểu Long không khỏi nhìn lướt qua ngón tay hắn, phát hiện trên đó không dính một giọt máu.  

 

“Khí như lưới lớn, thân như lá sen, một khi ra sức, mưa cũng không thể rơi xuống… Đây chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới gặp thần cũng không sợ ư? Khí huyết vận chuyển toàn thân không có khuyết điểm gì.” Ngọc Tiểu Long thầm nghĩ trong lòng.  

 

Văn Xương Võ đau đến ngã xuống mặt đất, liên tục quay cuồng, trong miệng còn không ngừng giận dữ hét lớn: “Anh dám chọc mù mắt tôi, anh có biết tôi là thuộc hạ của ai không? A a a… Tôi nhất định phải giết anh!”  

 

“Chỉ cho anh đến khách sạn của người khác gây sự, muốn chặt hai chân người ta, lại không cho người ta phản kích sao?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười đáp lại.  

 

Văn Xương Võ thấp giọng quát: “Gọi điện thoại cho Viên lão đại!”  

 

Ngọc Tiểu Long nghe vậy trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khinh bỉ, nhưng cô vẫn ngồi ngay ngắn không di chuyển như cũ, yên lặng uống một ngụm trà xanh.  

 

Bạch Liễu thở dài, nói: “Văn Xương Võ, nếu tôi là anh, hiện tại sẽ lập tức mang người cút khỏi đây, như vậy còn có thể giữ lại cái mạng.”  

 

Văn Xương Võ ôm hai mắt, cười gằn nói: “Bạch Liễu, cô đừng hòng dọa tôi! Hôm nay hai người, nam tôi muốn giết chết cho cá mập ăn, nữ thì đưa thẳng đến Điện Bắc làm gái điếm!”  

 

Bạch Liễu không nói tiếp, thật sự là lời hay không khuyên được quỷ đáng chết. Bán Ngọc Tiểu Long đến Điện Bắc làm gái điếm? Cho dù là lão Thiên Vương đến đây phỏng chừng cũng không dám nói ra lời này?  

 

Tề Đẳng Nhàn có chút nhàm chán nói: “Muốn ồn ào thì cút đi chỗ khác, đừng phiền ông đây ăn cơm!”  

 

Văn Xương Võ cũng coi như là anh hùng không sợ thiệt trước mắt, biết mình đã gặp phải cao thủ, coi như nghẹn chết cũng phải nhịn xuống, nếu bây giờ còn tiếp tục khiêu khích thì có thể bị đánh chết, lập tức để thuộc hạ đỡ ra ngoài.  

 

“Bạch sư phụ, kế tiếp cũng không còn chuyện của cô, cô đi trước đi, miễn cho đến lúc đó chúng ta chăm sóc không chu toàn.” Ngọc Tiểu Long ở phía sau đặt nhẹ chén trà lên mặt bàn, nhàn nhạt nói.  

 

Bạch Liễu gật đầu, chắp tay nói: “Hôm nay xảy ra chuyện như vậy thật sự xin lỗi. Tôi bây giờ là một người mù, nào có thể làm được chuyện gì, Ngọc tướng lĩnh thứ lỗi!” Sau khi nói xong lời này cô thật sự lui xuống.  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi tò mò nhìn Ngọc Tiểu Long, nói: “Cô chuẩn bị tiếp quản sườn núi còn lại? Đã giải quyết Viên lão đại kia?”  

 

“Hôm nay tôi mời anh đến đây ăn cơm là vì chuyện này.” Ngọc Tiểu Long bình tĩnh nói: “Tin tức Bạch Liễu bị anh chọc mù mắt cũng là tôi truyền đi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn nghe xong nhếch khóe miệng, sau đó cười lạnh nói: “Không ngờ cô cũng đen tối như vậy! Quả thực là giống với Hướng Đông Tình, đúng là đồng đội heo.”  

 

Ngọc Tiểu Long nói: “Làm việc, đầu tiên phải dùng đầu óc. Có thể thoải mái giải quyết thì vì sao phải làm cho mọi chuyện phức tạp hơn? Anh nói có phải hay không.”  

 

Tề Đẳng Nhàn không khỏi bĩu môi.  

 

Ngọc Tiểu Long nói: “Có lúc phải hiểu mượn lực đánh lực. Thái cực quyền mà, không phải chỉ dùng để đánh người, cũng có thể dùng trên phương diện cuộc sống!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Thật có lý, tôi không có lời nào phản bác! Tôi thấy cô mới là bậc thầy phá vỡ hư không, đạt cảnh giới gặp thần không sợ!”  

Ngọc Tiểu Long không nói gì cầm lấy đôi đũa, bắt đầu gắp rau.   

 

 

Tề Đẳng Nhàn cũng cầm đũa gắp rau, nhưng lại bị Ngọc Tiểu Long dùng đũa đẩy ra.   

 

 

Đợi đến khi Ngọc Tiểu Long gắp một miếng thịt nạc, Tề Đẳng Nhàn chọc đũa qua đẩy lên, tách đôi đũa của cô ra, kẹp lấy miếng thịt trên không trung.   

 

 

Hai người lấy đũa làm kiếm, trực tiếp đấu qua đấu lại trên bàn cơm.  

 

 

“Vừa rồi tôi đã xem quyền pháp anh dùng, chính là chiêu thức của Thái Tổ Trường Quyền, nhưng phương thức phát lực rất độc đáo.” Ngọc Tiểu Long buông đũa, nghiêm túc nói.  

 

 

“Tới cảnh giới này rồi thì tất cả đấu pháp đều xuất phát từ tim, đấu pháp cũng không tồn tại phương thức cố định.” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, trả lời.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play