Ngọc Tiểu Long nói: "Cô ấy không tự mình bắt tay vào làm, chỉ là hướng dẫn thôi. Tay nghề nấu nướng của cô ấy vốn đã không tệ, sau khi bị anh chọc mù thì lại tốt hơn ."  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy điều này cũng có lý. Bạch Liễu mắt mù, võ công có thể luyện, nhưng luyện xong cũng vô dụng, chỉ có thể thấy được hư không mà thôi…  

 

Sau chuyện này, có lẽ cô ấy đã chuyển trọng tâm sang việc học nấu ăn.  

 

Hai người vừa mới ăn vài miếng, Bạch Liễu đã đi ra.  

 

Trên mặt cô đeo một cái kính râm dày cộp, không thể nhìn thấy đôi mắt dưới chiếc kính.   

 

Cô như nhìn thấy được hai người họ, quen đường đi tới bên cạnh bàn ăn, nói: "Tề sư phụ, món ăn của tôi vẫn hợp khẩu vị ngài chứ?"  

 

Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói: "Không tệ, cô không hạ độc đấy chứ?"  

 

Bạch Liễu không nhịn được cười haha nói: "Mặc dù anh chọc mù tôi, nhưng tôi cũng chẳng ghi hận anh, nếu tôi là người luyện võ, hơn nữa đã cùng anh tỉ thí, thì bất cứ giá nào tôi cũng chấp nhận."  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, về điểm này thì Bạch Liễu thật sự rất rộng lượng, còn có thể mạnh hơn trăm lần so với Tạ Cuồng Long.  

 

"Tôi muốn giới thiệu món bắp cải luộc này cho hai người, tôi học được từ một đầu bếp quốc yến..." Bạch Liễu chỉ vào một món ăn trên bàn nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nhướng mày, nói: "Cô vẫn có thể nhìn thấy!"  

 

Bạch Liễu lắc đầu nói: "Hai tròng mắt đã nổ tung cả rồi, nhìn thấy được cái gì chứ? Mặc dù tôi mất thị giác, nhưng khứu giác lại nhạy bén hơn."  

 

Tề Đẳng Nhàn gắp một miếng bắp cải vào miệng, rất ngon miệng, mang một chút vị ngọt đặc trưng của rau và mùi súp, rất độc đáo.  

 

Hắn vừa định nói khen ngợi, thì cửa quán cơm đột nhiên bị đá văng ra.  

 

Sau đó, có một nhóm người bước vào.  

 

"Bạch Liễu, cái con ả tiện nhân này, cô thế mà cũng có hôm nay!" Dẫn đầu là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, sau khi nhìn thấy Bạch Liễu, lập tức nở nụ cười gằn, lớn tiếng nói.  

 

“Văn Xương Võ?” Bạch Liễu sau khi nghe được giọng nói này, khẽ nhíu mày, sau đó nhẹ giọng gọi tên đối phương.   

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút khó chịu, đang ăn vui vẻ, lại có tên ngốc nào đó tới tìm phiền toái, hơn nữa bắt nạt Bạch Liễu bị mù lòa, tính chuyện gì? Lúc trước Bạch Liễu chưa mù thì không có người tới gây sự, bây giờ mù rồi lại có người thừa cơ tới hãm hại sao?  

 

"Bạch Liễu bị anh chọc mù, ân oán giang hồ của cô ấy, anh cũng nên giúp một tay." Ngọc Tiểu Long lạnh nhạt nói.  

 

"Chuyện này liên quan quái gì đến tôi! Chẳng qua đồ ăn hôm nay rất ngon, tôi rất thích." Tề Đẳng Nhàn sửng sốt một chút, sau đó trầm ngâm đáp.  

 

Văn Xương Võ cười lạnh bước lên phía trước nói: "Mù? Ông trời có mắt! Lúc cô đánh gãy chân tôi, là có người đối phó với cô!"  

 

Bạch Liễu lạnh lùng nói: "Văn Xương Võ, lúc trước anh học công phu làm mấy việc xằng bậy, ức hiếp người khác, tôi chỉ là thay cha mẹ sư phụ anh dạy dỗ anh mà thôi, chẳng lẽ anh vẫn cho rằng mình làm đúng?"  

 

Văn Xương Võ nói: "Cá lớn nuốt cá bé, đấy là cạnh tranh tự nhiên! Tôi học võ công, mạnh hơn người khác, sao lại không thể bắt nạt bọn chúng? Nếu cảm thấy không phục, bọn chúng cũng có thể học!"  

 

Bạch Liễu lạnh giọng nói: "Lúc trước tôi không nên chỉ đánh gãy một chân của anh, mà là nên đấm chết anh luôn! Để anh sống đúng là tai họa của nhân gian, đúng là một sự sỉ nhục lớn, cũng làm hỏng thanh danh sư phụ anh."  

 

“Đáng tiếc nhỉ, nhưng cô làm gì không có cơ hội nữa!”  

"Vì cô bị mù!"  

 

 

“Hiện tại, cô chính là một khối bùn đất, tôi muốn nhào thế nào thì nhào đấy! !"  

 

 

Sau khi Văn Xương Võ nghe Bạch Liễu nói như vậy, cười ha hả nói: "Hôm nay tôi đập phá cửa hàng của cô, đánh gãy hai chân cô! Xem như là tôi báo thù!"  

 

 

Sắc mặt Bạch Liễu âm trầm, không nói gì.  

 

 

Văn Xương Võ lạnh lùng quát mọi người trong quán: "Cút đi, còn định ở lại chỗ này hóng chuyện tới khi nào hả?!"  

 

 

Những thực khách nhìn thấy vẻ mặt hung ác của Văn Xương Võ cùng với việc hắn mang theo nhiều người như vậy run lên, lập tức đứng dậy rời đi.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play