Sự vĩ đại của một người không nằm ở địa vị cao mà ở những gì anh ta làm!
Nếu không ngước nhìn về phía trước và sự tranh đấu của tâm hồn thì mọi quyền lực và của cải chẳng qua chỉ là ngọn lửa dục vọng, đốt xong chỉ để lại tro tàn.
Nếu mất đi sự chất vấn lương tâm thì mọi của cải, quyền lực chỉ là gió thoảng hư vô.
“Anh ấy viết một bức tranh chữ rồi bảo người đưa đến đây. Xin tôi treo nó ở quỹ hội." Dương Quan Quan nói.
"Viết cái gì?" Tề Đẳng Nhàn tò mò hỏi.
“Tôi chỉ ước rằng công lý có thể cuồn cuộn như nước, chính nghĩa có thể cuồn cuộn như sông lớn!” Dương Quan Quan vô cùng ấn tượng trước câu nói này của Lục Chiến Long.
Tề Đẳng Nhàn nghe xong yên lặng gật đầu, trong lúc hai người nói chuyện về Lục Chiến Long thì đã đến nhà tang lễ.
Hội trường số 8 là phòng phúng viếng lớn nhất trong nhà tang lễ này. Có thể thấy ở đây người đến người đi, có không ít những nhân vật nổi tiếng cũng xuất hiện.
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan bước tới, người của Dương gia nhìn thấy họ, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
"Dương Quan Quan, cô không thể vào!" Cửa đại sảnh bị người chặn lại, không cho Dương Quan Quan tiến vào.
Dương Quan Quan thờ ơ nói: "Ông ấy là ông nội của tôi, tôi tới phúng viếng ông ấy, tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng. Các người dựa vào đâu mà không cho tôi vào?"
Lúc này Dương Tĩnh bước ra ngoài, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng vào việc chúng tôi là chủ sự nơi này. Chỉ bằng vào việc chúng tôi không nhận cô! Cô không xứng bước vào linh đường Dương gia chúng tôi."
Dương Quan Quan nheo hai mắt nói: "Thân thể ông nội còn chưa lạnh, các người đã dám làm như vậy? Muốn chặn người muốn tẫn hiếu như tôi ở ngoài linh đường sao?"
"Dương Quan Quan, cô muốn đi vào? Không có cửa! Cô đã bị loại khỏi gia phả. Đồ con hoang không xứng gọi lão gia tử là ông nội." Dương Viễn Sơn từ đâu đi đến, lên tiếng chửi bậy.
"Hơn nữa... một phần ba tài sản kia cô cũng đừng mơ có được! Chỉ cần Dương gia chúng ta còn có người sống thì cô cũng đừng mơ mộng hão huyền!"
Dương Quan Quan bình tĩnh nói: “Một phần ba tài sản kia tôi có lấy hay không không phải do các người quyết định mà là pháp luật.”
"Ông nội đã lập di chúc, một phần ba tài sản của Dương gia sẽ là của tôi."
"Nếu các người không đưa thì chúng ta sẽ ra tòa."
“Bây giờ, tôi không muốn bàn chuyện tài sản với các người. Tôi chỉ muốn vào thắp hương, đốt vàng mã cho ông nội, đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối cùng thôi.”
Lúc này Dương Tĩnh mới phất tay.
Lập tức những người mặc đồ đen canh cửa vén vạt áo vest đen lên, để lộ bao đựng súng giấu bên dưới.
"Hôm nay, có nói thế nào thì cô cũng không thể vào. Nếu không tin cô có thể thử xem!" vẻ mặt Dương Tĩnh âm trầm, tràn đầy sát ý nói.
"Dương đại thiếu thật uy phong!" Tề Đẳng Nhàn châm biếm một câu.
Dương Tĩnh liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn, trong mắt chỉ có kiên quyết, hôm nay anh ta muốn ngăn Dương Quan Quan ở ngoài cửa, ai đến cũng không có tác dụng!
Muốn vào cũng không phải là không thể, nếu thật sự có năng lực thì có thể đánh vào, anh ta sẽ thừa nhận!
Nhưng khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, anh ta sẽ không chịu trách nhiệm.
Lão gia tử Dương gia vừa mới mất, nếu như Dương Quan Quan làm ầm ĩ ở trong linh đường thì cảnh tượng sẽ quá khó coi... Hơn nữa, cô ấy cũng vì chuyện tài sản của gia tộc mà đã có mâu thuẫn rất lớn với Dương gia. Thậm chí Dương gia còn vận dụng truyền thông tạt nước bẩn vào người cô ấy. Nếu ở đây lại xảy ra náo loạn nữa, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn.
Dương gia làm việc cũng thực sự giỏi.
Đầu tiên, để bức bách Dương Quan Quan mà đã đào cả mộ cha cô lên, thậm chí còn đốt xương cốt đào được, quả thực là điên rồ.
Bây giờ Dương lão gia tử đã qua đời, lại vội đến mức không chờ nổi mà xóa tên cô ấy khỏi gia phả, ngăn cản cô tiến vào linh đường.
Trong lúc đang giằng co, một giọng nói cực kỳ uy lực vang lên: “Dương Quan Quan, nếu cô tự nguyện từ bỏ một phần ba quyền thừa kế tài sản, chúng tôi có thể cho cô vào, thậm chí có thể để cô trở về Dương gia, làm việc cho Dương gia chúng ta!"
Theo giọng nói truyền đến, những người mặc áo đen nhanh chóng tránh đường.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi bước ra, mặc bộ vest đen có một bông hoa nhỏ màu trắng trên ngực.
Sau khi Dương Tĩnh nhìn thấy ông ta, vội vàng cúi đầu nói: "Cha!"