Sau khi nghe xong những lời ấy, Tiết Quý nhất thời ngẩn người ra.  

 

 

Ngày hôm nay Tề Đẳng Nhàn cũng muốn trải nghiệm cái cảm giác sung sướng khi gọi người của phe mình đến để gây sự với kẻ khác, bình thường đều là do hắn ngông cuồng và ngang ngược nên mới khiến cho phía bên kia phải gọi người trước, sau đó cũng chính tay hắn sẽ khiến cho bọn họ phải mất mặt.  

 

Vậy nhưng vào ngày hôm nay thì Tề Đẳng Nhàn lại muốn trở thành phía gọi người trước.  

 

Tiết Cương đang đứng ở phía sau lưng Tiết Quý bèn bước lên một bước, sau đó bình tĩnh nói: “Ngày hôm nay cậu nhất định phải chết, cậu có gọi bất cứ ai đến thì cũng đều chỉ là tốn công vô ích mà thôi.”   

 

Tề Đẳng Nhàn quan sát Tiết Cương một lượt từ trên xuống dưới, sau đó nói một câu: “Tôi nhớ ra anh rồi, anh chính là người suýt chút nữa đã dùng một dao đâm chết người yêu cũ của tôi, để lát nữa tôi sẽ chăm sóc đặc biệt cho anh vậy.”  

 

Khóe miệng của Tiết Cương cong lên, hắn ta nở một nụ cười lạnh lẽo.   

 

Giang Khuynh Nguyệt ngồi ở bên cạnh bèn vội vàng nói xen vào: “Này Tiết Quý, nếu như anh là một người đàn ông chân chính thì hãy cho anh ấy hai phút để chuẩn bị đi, cho anh ấy kêu người của phe anh ấy đến để giúp đỡ! Nếu như người ở bên phe anh ấy đã đến rồi mà anh vẫn có thể đánh thắng tất cả bọn họ, sau đó lại có thể khiến cho anh ấy tự nguyện nói lời chịu thua, vậy thì tôi sẽ chia tay với anh ấy rồi trở thành bạn gái của anh!”  

 

Sau khi nghe Giang Khuynh Nguyệt nói xong những lời này, Tiết Quý bèn lập tức khoát tay với mục đích bảo đám đàn em của mình đứng lùi lại rồi nói bằng giọng cực kỳ lạnh lẽo: “Được thôi, tôi sẽ cho hắn ta một khoảng thời gian là đúng hai phút bắt đầu tính từ lúc này. Ngược lại tôi cũng muốn thử nhìn xem liệu hắn ta có thể gọi được những người nào đến đây?”   

 

Hai phút, vậy là hoàn toàn đủ cho rất nhiều đệ tử của Long Môn ở võ quán Thiên Đạo nằm ở ngay cách vách chạy tới đây.  

 

“Hai phút đã hết rồi đấy, người của mày đâu hết rồi?” Tiết Quý cúi đầu xuống dán mắt vào cái đồng hồ đeo trên cổ tay của mình, vừa đúng lúc hết thời gian thì hắn ta đã hỏi một cách vô cùng gấp gáp, chỉ hận không thể giết chết Tề Đẳng Nhàn ngay lúc này.  

 

“Chẳng phải là bọn họ đã tới rồi hay sao?” Tề Đẳng Nhàn giơ tay chỉ ra phía ngoài cửa, ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại.   

 

Tiết Quý quay đầu nhìn lại theo hướng tay của Tề Đẳng Nhàn, nhất thời hắn ta chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại. Ngoài kia là một đám đông đang thi nhau ùn ùn kéo tới, không biết bao nhiêu là cái đầu người vừa mới xuất hiện, có khi phải hơn một trăm người đang bước đến đây cũng nên!  

 

Người dẫn đầu của bọn họ chính là Tần Đường Ngọc!  

 

Ngay cả Tiết Cương cũng phải biến sắc chỉ trong một thoáng chốc, dù có nghĩ như thế nào thì bọn họ cũng không thể hiểu được lý do tại sao chỉ trong vòng hai phút ngắn ngủi mà Tề Đẳng Nhàn lại có thể gọi cả hơn một trăm con người tới đây nhanh như vậy.  

 

Giang Khuynh Nguyệt cũng không nhịn được mà phải há hốc mồm đầy kinh ngạc, chỉ có hai phút mà thôi, tại sao Tề Đẳng Nhàn lại có thể triệu tập cả trăm con người tụ họp ở đây nhỉ?   

 

“Tề tiên sinh!”  

 

Vừa nhìn thấy đã lập tức vội vàng khom lưng xuống rồi ôm quyền chắp tay hành lễ.   

 

“Tề tiên sinh!”  

 

Hơn một trăm con người đang đứng ở phía sau cô ta cũng đồng thời khom người xuống và chắp tay hành lễ, vô cùng có cảm giác kỷ luật nghiêm minh.  

 

Tề Đẳng Nhàn chỉ thản nhiên đáp lại bọn họ bằng một câu: “Không cần đa lễ làm gì.”  

 

Tiết Quý không nhịn được mà hung hăng nước xuống một ngụm nước bọt, hắn ta nhìn về phía Tần Đường Ngọc rồi nói: “Tôi biết cô, cô chính là đồ đệ của Văn Dũng Phu, cô tên là Tần Đường Ngọc! Tại sao các cô lại đến đây để ra mặt thay cho cái tên ngoại lai rác rưởi này cơ chứ?”  

 

Tần Đường Ngọc trả lời câu hỏi của hắn ta: “Tề tiên sinh chính là ân nhân của chúng tôi, dĩ nhiên là chúng tôi phải nghe theo mệnh lệnh của anh ấy rồi!”  

Tiết Quý bèn nghiến răng kèn kẹt rồi hỏi lại: “Cô có biết tôi là ai hay không hả? Tôi chính là Tiết Quý của nhà họ Tiết!”  

 

 

Tần Đường Ngọc gật đầu, vậy nhưng khuôn mặt của cô ta vẫn không hề biến sắc, thậm chí cô ta còn không thèm trả lời hắn ta thêm một câu nào nữa.   

 

 

Tiết Quý lại nói tiếp: “Nếu như cô chịu dẫn đám người của cô cút ra khỏi nơi này ngay bây giờ, vậy thì tôi có thể coi như là các cô chưa từng đặt chân tới đây một giây một phút nào cả! Nếu không, lỡ như nhà họ Tiết nổi giận thì cái lũ dư thừa mà Văn Dũng Phu để lại như các cô có lẽ sẽ rơi vào cảnh tượng máu chảy thành sông đấy nhỉ? Nếu như không có Văn Dũng Phu che chở thì việc nhà họ Tiết muốn tiêu diệt các cô cũng chỉ là vấn đề nhỏ nhặt nằm trong một câu mệnh lệnh đơn giản mà thôi.”  

 

 

Tần Đường Ngọc vẫn cứ tiếp tục giữ khuôn mặt lạnh lùng, cô ta im lặng không nói thêm một câu nào nữa, còn hơn một trăm con người đứng ở phía sau lưng cô ta thì đều nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tiết Quý cũng trở nên có chút khó chịu.  

 

 

Lần trước tới người của Nham Toái Lưu đã tới võ quán Thiên Đạo để đập phá, vậy mà tất cả bọn họ cũng phải thất bại nhục nhã mà quay trở về, nhà họ Tiết thì lợi hại đến đâu được cơ chứ, liệu bọn họ có lợi hại hơn một đại tông sư như Liễu Tông Nham Toái hay không?  

 

 

Nếu như không có một Triệu Hồng Nê xuất hiện vào đúng thời điểm mấu chốt nhất thì có lẽ Liễu Tông Nham Toái đã phải chôn vùi xương thịt ở mảnh đất mang tên Ma Đô này rồi!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play