Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng quả thực Giang Khuynh Nguyệt cũng là một người phụ nữ rất có cá tính, rõ ràng là cô ta cũng đang sống một cuộc sống tương đối thiếu thốn, vậy mà cô ta lại từ chối một số tiền lớn như vậy, thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái.
Giang Khuynh Nguyệt đã nói là quán ăn không cách phòng làm việc của cô ta bao xa, nhưng kết quả là bọn họ đi được một lúc rồi vẫn phải gọi xe chở đến đó…
Tề Đẳng Nhàn xuống xe rồi nhìn xung quanh, chẳng phải nơi này ở rất gần võ quán Thiên Đạo hay sao, cô ta còn nói là không xa nữa à? Không phải là cô ta đang cố ý muốn thu hút sự chú ý của mọi người đấy chứ?
“Không phải là cô nói chỗ này không cách xa phòng làm việc của cô là bao sao?” Khuôn mặt của Tề Đẳng Nhàn đen xì, hắn hỏi.
“Thì cũng đâu được tính là xa cho lắm, chẳng phải chỉ là 20km thôi sao?” Giang Khuynh Nguyệt bèn cười tủm tỉm rồi nói, sau đó cô ta giơ tay khoác lên vai hắn.
Hành động khoác vai Tề Đẳng Nhàn của Giang Khuynh Nguyệt khiến cho hắn có cảm giác như cô ta đang nhìn xuống hắn từ trên cao vậy, ngay cả nhị đương gia cũng muốn chửi một tiếng con mẹ nó.
Sau khi vào bên trong quán ăn, có vẻ như Giang Khuynh Nguyệt đã là khách quen của nơi này nên cô ta chỉ cần nói với ông chủ rằng mình muốn đặt một gian phòng riêng nhỏ là được sắp xếp ngay lập tức, sau đó cô ta gọi một bàn đầy thức ăn, nỗ lực bày tỏ thành ý sâu sắc của bản thân mình.
Đến khi số thức ăn mà gọi đã được bưng tới bàn thì Tề Đẳng Nhàn ngay lập tức há miệng thật to và ăn từng đĩa một, sức ăn của hắn vốn đã dồi dào, vậy nên hắn sẽ không khách sáo với Giang Khuynh Nguyệt làm gì.
Giang Khuynh Nguyệt chỉ ăn có một chút rồi dừng lại không ăn thêm nữa, cô ta chống hai tay vào má nhìn Tề Đẳng Nhàn ăn, sau đó rơi vào một khoảng trầm tư ngắn ngủi.
“Nếu là về chuyện của mẹ cô thì cô không cần lo lắng nữa đâu, thậm chí đến cả tiền thuốc men cô cũng không cần chi trả một chút nào, chính phủ nước Đức sẽ toàn quyền phụ trách việc đó. Đợi đến khi bà ấy khỏe rồi thì cô hãy ngay lập tức bay sang Đức rồi đón bà ấy về đây mà chăm sóc.” Tề Đẳng Nhàn bèn đặt đũa xuống rồi nhìn về phía Giang Khuynh Nguyệt mà nói.
“Ài…” Giang Khuynh Nguyệt yếu ớt thở dài một tiếng, cô ta có cảm giác vừa buồn rầu lại vừa lo sợ.
“Giang Sơn Hải không phải là một con người sẽ dễ dàng từ bỏ ý định của bản thân đâu, tôi đang rất lo lắng rằng ông ta sẽ tìm đến trả thù bọn tôi.” Giang Khuynh Nguyệt lại nói.
“Cái này thì không có vấn đề gì đâu. Nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi điện thoại cho tôi là được, để tôi trừng phạt ông ta giúp cô.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng trợn mắt cười rồi nói với Giang Khuynh Nguyệt.
Tề Đẳng Nhàn thầm nghĩ trong lòng rằng con người như Giang Sơn Hải đúng là cái loại vô tình vô nghĩa, thậm chí hắn còn cảm thấy có chút chán ghét ông ta.
Giang Khuynh Nguyệt quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi nhoẻn miệng cười với hắn, có những lời mà hắn vừa mới nói, cô ta cảm thấy trong lòng mình yên tâm hơn khá nhiều.
“Ê này, anh nói cho tôi biết đi, tại sao Tạ Cuồng Long lại gọi anh là đại ca vậy?” Cuối cùng Giang Khuynh Nguyệt vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi về vấn đề này. Dù sao một nhân vật lớn như Tạ Cuồng Long vẫn vô cùng nổi tiếng đối với người ngoài, vậy mà hắn ta lại gọi Tề Đẳng Nhàn là đại ca, chỉ thế thôi cũng đủ để khiến những người khác vô cùng kinh ngạc.
“Anh ta đã đánh với tôi một trận, sau đó anh ta thua.” Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta bằng giọng hờ hững.
“Cô cũng không cần lo lắng về việc bản thân sẽ không còn chỗ nương thân ở Ma Đô sau khi đã hoàn toàn trở mặt với cái lão già kia đâu.”
“Sau này tôi sẽ giới thiệu cho cô một chút tài nguyên và mạng lưới nhân lực, tôi đảm bảo những kẻ ác độc và tàn nhẫn kia sẽ không dám chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay.”
Tề Đẳng Nhàn biết rằng Giang Khuynh Nguyệt đang lo lắng về vấn đề gì.
Giang Khuynh Nguyệt là một người phụ nữ, lại còn mang trên mình danh hiệu người phụ nữ xinh đẹp số 1 tại Ma Đô, sau khi cắt đứt mối quan hệ giữa cha và con gái cùng với Giang Sơn Hải thì cô ta sẽ khó mà không bị một vài người nhắm đến với ý định không tốt lành gì.
Giang Khuynh Nguyệt nhất thời bật cười một tiếng: “Nếu mà được như thế thật thì anh thực sự có một chút dáng vẻ của bạn trai tôi rồi đấy! Tôi sẽ khen thưởng cho anh bằng cách cho phép anh mới tôi đi xem phim ngày hôm nay!”
“Cô đang đùa cái gì vậy không biết, cô nói là cô khen thưởng cho tôi mà cô còn bắt tôi phải chi tiền à?” Nhất thời Tề Đẳng Nhàn cũng tỏ ra không vui vẻ gì. “Hơn nữa, đi dạo trên phố với cô thì tôi rất là mất mặt có biết không hả!”
Giang Khuynh Nguyệt lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó cô ta nghiến răng nghiến lợi mà nói với hắn: “Con mẹ nó chứ, tôi chúc anh độc thân vui vẻ cả đời này luôn, cái tên đàn ông cặn bã khốn kiếp!”
Tề Đẳng Nhàn đắc ý trả lời cô ta: “Thật là ngại quá đi mất, nếu như không tính cả cô vào thì bây giờ tôi cũng đã có ba cô người yêu và một cô người yêu cũ rồi đấy…”
Lý Vân Uyển, Eva, Dương Quan Quan, lại còn thêm một người là Từ Ngạo Tuyết nữa chứ.
Đúng vào khoảnh khắc mà Giang Khuynh Nguyệt chuẩn bị biến thành bộ dạng thẹn quá hóa giận thì bỗng nhiên cửa lớn của quán ăn bị một người nào đó đạp văng ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt âm trầm xuất hiện ở trước cửa.
Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, hình như hắn cũng từng dạy dỗ cái tên này một lần rồi, có đúng không nhỉ?