Phùng Đức Lương cố gắng giải thích lại từ đầu đến đuôi, ông giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ.
“Chú còn có hẹn với các bệnh nhân khác nên không thể ở bên cháu mọi lúc mọi nơi, nhưng cháu đừng lo lắng quá, chú đã báo cho ba mẹ cháu. Họ đang trên đường đến, chắc cũng sắp tới đây rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chú. Mấy ngày này chú đều ở lại bệnh viện.”
Doãn Triệt thẫn thờ nhìn ga trải giường màu trắng rất lâu đến nỗi hai mắt đau nhức, cậu dụi dụi mắt: “Vâng ạ.”
Bác sĩ Phùng đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, cả phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại.
Ngoài cửa sổ nắng chói chang, cây cối rợp bóng, hoa lá cành rụng đều bị cuốn đi, không còn dấu vết gì của trận mưa lớn đêm qua.
Doãn Triệt đưa tay lên, vuốt ve vết sẹo trên cổ.
Vết cắn tối lúc hôm qua cũng đã khép lại, hiện tại, trong cơ thể cậu hẳn là đang chứa đầy mùi pheromone còn sót lại của Tưởng Nghiêu, đó là lý do khiến cậu phát sốt nhẹ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT