Trong nhà xưởng rộng lớn và bừa bộn, cửa sổ kính vỡ khắp nơi, không thể ngăn được gió to mưa lớn, lạnh lẽo và ẩm ướt ở bên ngoài, thậm chí còn tệ hơn.
Doãn Triệt nhắm mắt lại và không nói gì, trong khi những người còn lại chán nản nghịch điện thoại. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến tận 6 giờ 30, lớp tự học vào buổi tối của Trường Trung học số 1 có lẽ đang diễn ra, Tưởng Nghiêu vẫn chưa quay lại.
“Anh Triệu, sao tên Nghiêu đó đi lâu vậy?” Phan Huy hỏi.
“Chắc là sợ hãi quá rồi.” Triệu Tranh Thắng đợi một hồi, sốt ruột, đi tới trước mặt người bị trói trên mặt đất, ngồi xổm xuống: “Bé con, bạn trai cậu không cần cậu nữa rồi, phải làm sao đây? Hay cậu gọi điện thoại cho cậu ta bảo cậu ta quay lại được không? Nếu không tôi sẽ khiến cậu phải chịu đau khổ đấy.”
Doãn Triệt nhắm mắt lại: “Cút đi.”
“Này, với bộ dạng hiện tại của cậu mà cũng còn hung dữ như vậy.” Triệu Tranh Thắng đứng lên: “Đừng quá kiêu ngạo, tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, cậu sợ cái gì.”
Hắn đem một đống gậy bên cạnh, lục lọi trong đó và lấy ra dùi cui điện: “Tôi hỏi cậu lần nữa, cậu gọi điện cho cậu ta không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play