Ngày đầu tiên sau khai giảng, tiết trời trong vắt đầy nắng ấm.
Tưởng Nghiêu mới vừa bước ra khỏi ký túc xá liền gặp phải chủ nhiệm giáo dục.
Lúc bạn học mới phổ cập kiến thức cho Tưởng Nghiêu cũng thuận tiện phổ cập luôn về những nhân vật không thể chọc trong trường.
Chủ nhiệm giáo dục Trương Dận Phong là một trong số đó.
Bởi vì.
Ông phụ trách phòng giáo dục đạo đức của trường, phía dưới còn có bốn cán bộ học sinh trung thành, tận tâm gọi là tứ đại hộ pháp.
Hộ pháp (hay còn được gọi là Thần Tăng): theo nhà Phật là những vị thần bảo vệ Phật pháp hay Phật tử.
Thầy Trương tuy rằng có chút nghiêm khắc, mỗi ngày ở cổng trường đều canh bắt học sinh đi học muộn và cùng những người không tuân thủ nội quy trong sân trường, nhưng danh tiếng trong giới học sinh lại không tệ chút nào, nếu có bất kỳ vấn đề lớn nhỏ gì mà không giải quyết, mọi người đều sẽ tìm tới ông vì biết rằng ông chắc chắn sẽ giúp mình xử lý.
Kiểu giáo viên vừa nghiêm túc vừa có trách nhiệm như vậy khiến hầu hết học sinh đều vô cùng tôn trọng ông. Chẳng qua tứ đại hộ pháp dưới trướng ông theo nguyên văn Chương Khả nói chính là: "Chó cậy gần nhà.”
“Lớp nào? Tóc mái quá dài, vi phạm nội quy nhà trường, phải nhanh chóng cắt đi.”
Thầy Trương vừa mới lại gần cổng trường bắt gặp mấy học sinh đi muộn, tâm tình không khỏi khó chịu lại gặp phải một nam sinh thoạt nhìn cà lơ phất phơ liền mở miệng quở trách vài câu.
Tưởng Nghiêu đứng thẳng hết sức cung kính nói: “Thầy Trương, trong quy định của trường học hình như không có điều này phải không?”
Trước khi chuyển đến Nhất Trung, anh đã đọc qua tất cả các quy định trên trang web chính thức của Nhất Trung, xác định không có điều gì giống như “Không được phép để tóc mái quá dài” nếu không anh cũng không tính để cái kiểu tóc quê mùa này.
Thầy Trương giáo huấn học sinh từ trước đến nay cũng không ai dám cãi lại, lần này gặp phải người đặt ra nghi vấn, sắc mặt không được dễ nhìn lắm: “Cậu xác định không có sao? Tôi làm thế nào có thể nhớ rõ từng cái một được cơ chứ?”
Tưởng Nghiêu cười đáp: “Thưa thầy, trong nội quy của trường, điều số 25 có quy định tóc nam sinh được dài qua cổ điều này thầy nhớ rõ đúng không?”
Anh cho cả hai một bậc thang bước xuống sau đó nói ra quy định của trường, sắc mặt của thầy Trương cuối cùng cũng có chút chuyển biến tốt: “Ồ không sai, đúng là điều này, cứ cố gắng cắt tóc ngắn nhất có thể nhé, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thị lực của em. Nhanh lên lớp đi, giờ đọc bài buổi sớm sẽ bắt đầu ngay bây giờ đấy.”
“Vâng ạ, tạm biệt thầy.”
Cách lúc bắt đầu giờ đọc bài sớm chỉ còn lại năm phút, Tưởng Nghiêu mới lững thững đi tới lớp 11-1.
Cậu bạn thợ mộc nhỏ nửa đêm cầm cưa ngồi cùng bàn kia sớm có mặt ở trong lớp, hôm nay cậu khoác lên mình bộ đồng phục học sinh cùng chiếc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn sạch sẽ như đồng phục may riêng, cũng không khác gì đám nam sinh xuất hiện trong mấy bộ phim thanh xuân vườn trường ngọt ngào, chỉ là lúc này lại đang nằm sấp lên mặt bàn mà ngủ.
Tưởng Nghiêu ngồi xuống chỗ của mình, treo cặp sách lên lưng ghế sau đó đối chiếu với thời khoá biểu do lớp phó học tập viết ở trên bảng đen rồi lấy ra sách giáo khoa hôm nay cần dùng.
Sau giờ đọc bài sớm kết thúc chính là tiết đầu tiên, là môn Ngữ văn của Ngô Quốc Chung, không biết cậu bạn cùng bàn này có thể ngủ được bao lâu trước giọng nói ầm ĩ của Ngô Quốc Chung.
“Cái kia… Tưởng Nghiêu?” Bên cạnh truyền đến một âm thanh tinh tế.
“Ừm tớ đây, làm sao vậy?”
Đứng bên cạnh bàn học là một cậu bạn không quá cao, ngoại hình trông rất dễ thương, còn có đôi mắt to tròn.
“Tớ tên là Dương Diệc Nhạc là học sinh đại diện môn Toán học của lớp chúng ta. Ngày đó cậu đưa tới hình như còn chưa có nộp bài tập…”
“À hiểu rồi, cậu chờ tôi một chút.” Tưởng Nghiêu lục lọi trong cặp một hồi lôi ra được sách bài tập toán rồi đưa cho cậu ấy: "Cái này hả?”
Dương Diệc Nhạc gật đầu, đưa tay tính lấy quyển sách bài tập của anh.
Tính lấy đi nhưng lại không lấy được.
Dương Diệc Nhạc hoang mang ngẩng đầu.
Tưởng Nghiêu cười: “Bạn học Dương, cậu là Omega đúng không?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Dương Diệc Nhạc đỏ lên cúi đầu trả lời: “Tôi…”
“Bộp!”
Người bên cạnh bỗng nhiên lấy tay đập xuống bàn giống như là trút giận lại giống như đang cảnh cáo.
Cả phòng học trong nháy mắt liền trở nên tĩnh lặng, sau đó giống như đã thành thói quen thường ngày lại tiếp tục làm việc của mình.
Dương Diệc Nhạc nhân cơ hội này rút sách bài tập trong tay Tưởng Nghiêu ra, nhẹ giọng nói một câu: “Vậy tớ đánh dấu tên cậu nhé.” sau đó chạy về chỗ của mình.
Tưởng Nghiêu rất muốn hỏi cậu - người bạn cùng bàn mới này đầu óc rốt cuộc có vấn đề gì không, động một chút lại phát ra tiếng ồn.
“Có chuyện gì sao? Cậu đập gián à?”
Doãn Triệt nhìn chằm chằm anh đôi mắt đen trắng rõ ràng: “Đừng quấy rối Omega.”
“Quấy rối? Tôi chỉ hỏi cậu ta có phải hay không mà thôi.”
“Nếu cậu ấy là Omega cậu tính làm gì?”
“Có thể thế nào chứ tôi là một Alpha, bắt chuyện với Omega không phải là chuyện bình thường sao.”
“Tuỳ cậu.”
“...” Tưởng Nghiêu nghẹn một hơi, án binh bất động tiếp tục nói: "Bạn học Doãn Triệt, cậu lúc nào cũng nói chuyện như vậy sao?”
“Tôi thế nào?”
“Thiếu đòn.”
Hai bạn học ngồi ở bàn trên động cũng không dám động, nín thở lắng nghe.
Ngồi trước giáo bá một năm, lần đầu tiên được nghe giáo bá nói nhiều đến như vậy.
Người mới tới này tựa hồ cũng không phải là đèn cạn dầu. Ít nhất lúc trước ở lớp 1 không ai dám nói chuyện như vậy với giáo bá cả.
Doãn Triệt siết chặt tay, Tưởng Nghiêu nheo mắt lại — Tuy rằng bị kính và tóc che một nửa nhưng khí thế thoạt nhìn không kém chút nào.
Trận chiến gần như chỉ cần đụng nhẹ vào là có thể nổ ra ngay lập tức.
“Chào buổi sáng các em.”
“...”
“...”
Thanh âm vang dội của Ngô Quốc Chung trực tiếp khiến hai người đều choáng váng, bầu không khí vốn đang giương cung bạt kiếm chỉ còn lại dư âm ong ong.
Doãn Triệt quay đầu trước tỏ rõ ý định đình chiến.
Tưởng Nghiêu vui vẻ khi được thanh tịnh, lấy sách vở môn Ngữ văn lật ra. (đọc truyện trên app TᎽT giúp hổ trợ phát triển hợp tác các team dịch độc quyền)
Học xong tiết học đầu tiên suốt bảy mươi phút, Tưởng Nghiêu xem như đã lĩnh giáo được vì sao Ngô Quốc Chung có biệt danh là “Chuông Lớn”.
Âm lượng kia, không phải rất giống cái chuông lớn trong chùa sao?
Anh ngồi ở hàng cuối cùng còn cảm thấy quá ồn ào, không biết những người ngồi ở hàng đầu tiên sẽ phải chịu đựng như thế nào mà qua được một năm.
Vị bạn cùng bàn buồn ngủ kia phỏng chừng cũng nhịn không được, trong giờ học vậy mà cư nhiên không ngủ, đến khi Ngô Quốc Chung rời khỏi phòng học mới nằm sấp xuống. Trên bàn bày sách giáo khoa được ghi chép đầy đủ, chữ viết tay chỉnh tề, mỗi một đoạn văn bản được chú thích đều dựa theo yêu cầu của Ngô Quốc Chung mà viết vào quả thực có thể chuyền tay nhau làm bài mẫu cho cả lớp.
Trong lớp có mấy học sinh đang hỏi về một số chú thích trong lớp còn bỏ sót nhưng không ai dám đến góc này cũng không ai để ý đến cuốn sách giáo khoa đang mở có thể tùy tiện đọc.
Tưởng Nghiêu cũng không muốn ở lại với người bạn cùng bàn mới này bèn đứng dậy đi tới hàng ghế đầu lớp học.
Omega và Beta bình thường đều không cao bằng Alpha nên thường vị trí ngồi được xếp ở phía trước ví dụ như Trần Oánh Oánh và Dương Diệc Nhạc lớp 1 đều thuộc loại nhỏ nhắn, hiếm khi có Beta giống như Doãn Triệt cao chừng một mét tám ngồi ở hàng cuối cùng.
Lúc Tưởng Nghiêu đi ngang qua Chương Khả đang thao thao bất tuyệt với Trần Oánh Oánh kể về mấy chuyện bát quái mình mới hóng được.
“Thật đấy! Tôi nói dối cậu để làm gì?” Chương Khả nhận thấy có người tới gần bèn ngẩng đầu lên “Tưởng Nghiêu?”
Cậu ta vẫn luôn nhiệt tình với mọi người nên rất thuận miệng gọi đầy đủ họ tên của anh.
Tưởng Nghiêu cười cười: “Hai người đang nói chuyện gì vậy? Tôi có thể nghe được không?”
Chương Khả thấy anh cười thân thiện như vậy, trong lòng liền nảy sinh hảo cảm. Mặc dù bạn học Alpha mới này ngoài đời và trong trí tưởng tượng của cậu có sự chênh lệch rất lớn nhưng sau tất cả thì người ta cũng đã có ý chạy tới đây để làm quen với các cậu, nên chắc hẳn cũng sẽ mau chóng hoà nhập vào lớp học, vì thế cậu ta cũng nhiệt tình mà tiếp đón: “Có thể, đương nhiên có thể rồi! Tới đây, cậu xích lại đây ngồi gần một chút.”
Tưởng Nghiêu tìm một chỗ trống ngay bên cạnh Dương Diệc Nhạc: “Xin lỗi chiếm chỗ ngồi của bạn cùng bàn của cậu.”
Dương Diệc Nhạc nhắm mắt, lắc đầu không nói gì rồi tiếp tục vùi đầu làm đề số học.
Chương Khả tiếp tục nói: “Chúng tôi đang nói là giáo thảo lại đổi đối tượng mới rồi, lớp trưởng cô ấy lại không chịu tin. Tớ nói này, cậu cũng nên nhận thức rõ hiện thực đi chứ, cậu không thể theo đuổi người ta đâu, mối quan hệ chị em là mối quan hệ không có tương lai nhất!”
Trần Oánh Oánh không phục: “Sao lại không có tương lai? Dựa vào tốc độ đổi đối tượng của cậu ấy, không phải rất nhanh sẽ đến lượt của tớ sao?”
“Chậc chậc, vậy cậu ngẫm lại xem, dựa vào tốc độ thay đổi đối tượng của cậu ấy, cho dù đến phiên của cậu cũng không phải cũng lập tức đổi người khác sao?”
“Có lẽ sau khi hẹn hò, cậu ấy sẽ một lòng một dạ với tớ thì sao?”
“Có thể không? Cậu nghĩ cậu dựa vào cái gì để nói vậy? Dựa vào việc cậu hay chửi tục hay là sự menly đàn ông của cậu?”
“Chương Khả…” Trần Oánh Oánh nắm chặt tay: "Cậu chán sống rồi đúng không?”
Hàn Mộng vừa vặn đi ngang qua kịp thời bảo vệ cái mạng chó của Chương Khả: “Ôi lớp trưởng, sao cậu có thể thô lỗ với bạn học chứ? Coi chừng lần sau tụi tớ sẽ không bỏ phiếu cho cậu vào lần chọn ban cán sự sau đâu đấy.”
Trần Oánh Oánh: “Ai dám không bầu tớ, tớ liền tới tận cửa nhà người đó đòi mạng ngay.”
Mấy người này tụ tập cùng một chỗ liền vô cùng ầm ĩ, giống như kẻ thù vừa gặp lại bắt đầu đánh nhau. Tưởng Nghiêu thuận miệng hỏi Dương Diệc Nhạc bên cạnh: “Giáo thảo là ai thế? Có đẹp không?”
Dương Diệc Nhạc nghe anh hỏi vậy, mặt mũi không biết vì sao lại đỏ lên: “Ừm… Vừa đẹp, vừa tuấn tú…”
Tưởng Nghiêu nhìn ra manh mối nhỏ giọng hỏi: “Cậu cũng thích người ta à?”
Dương Diệc Nhạc hẳn là thuộc loại nam sinh ngây thơ không có tâm cơ gì, trong lòng nghĩ cái gì đều thể hiện hết ở trên mặt, đầu gần như đã muốn chôn vào trong sách bài tập không nhìn kĩ sẽ không thấy được cậu gật đầu.
Chậc chậc.
Những Omega trong lớp ngoại hình xinh đẹp có đối tượng yêu thích đều là cùng một người.
Bất lợi rồi đây…
Tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa kết thúc, mấy đứa con trai trong lớp liền vội vã chạy như bay ra khỏi lớp học thẳng đến căng tin mới dừng lại.
Tưởng Nghiêu chậm rãi đi đến căng tin, mắt trông thấy từng đoàn người xếp hàng dài như những con rồng mới nhớ ra hiện tại không có ai gọi cơm trước cho anh nữa.
Trước kia ở Bát Trung, đám người Triệu Thành luôn là nhóm đầu tiên xông tới căng tin, bọn họ cũng biết anh thích ăn cái gì, đều giúp anh chuẩn bị sẵn đồ ăn còn chiếm được vị trí tốt. Chờ anh đi tới căng tin trực tiếp ngồi xuống là có thể ăn cơm.
À còn có một ít món tráng miệng do Omega tự tay làm tặng nữa. Triệu Thành cũng sẽ giúp anh nhận rồi đưa cho anh.
Mặc dù anh không thích đồ ngọt chút nào.
Tưởng Nghiêu chọn một cửa sổ có hàng xếp ngắn nhất đợi gần mười lăm phút mới đến phiên mình. Mấy món ăn bán chạy đã sớm bị lấy hết chỉ còn lại một ít món chay nhạt nhẽo với mấy món mặn không hấp dẫn cho lắm. Dì đầu bếp gõ thìa sắt không kiên nhẫn hỏi anh muốn cái gì mau nói, Tưởng Nghiêu rất phối hợp nhìn xuống những món còn sót lại, không có gì muốn ăn cứ thế tùy tiện gọi một phần rau xào, trứng hấp với thịt kho tàu.
Tổng cộng mười tệ, kèm theo một chén canh miễn phí. Trong bát nổi lên một lớp dầu không biết rõ hương vị như thế nào.
Đang vào giờ cao điểm của căng tin, Tưởng Nghiêu bưng khay cơm tìm một lát rốt cục cũng tìm được một chỗ trống ở trong góc. Đến gần nhìn, ngồi đối diện chỗ trống đó vậy mà lại là bạn cùng bạn của anh.
Khó trách những học sinh khác bưng khay cơm đi thẳng qua không dám nhìn về phía này.
Tưởng Nghiêu đi qua, đặt khay thức ăn xuống bình tĩnh ngồi vào chỗ trống còn lại.
Doãn Triệt đang uống canh thấy thế ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại: “Sao cậu lại ngồi đây với tôi?”
Tưởng Nghiêu cầm đũa lên chậm rãi gắp thức ăn xem cậu như không khí.
“Tôi đang hỏi cậu đấy.”
Tưởng Nghiêu vẫn không để ý.
“Này!”
“Bang!”
Tưởng Nghiêu quẳng luôn đôi đũa:”Vị trí này viết tên của cậu à? Tôi không thể ngồi sao?”
Hổ lâu ngày không thể hiện uy lực nhóc con này thiếu điều muốn leo lên đầu anh ngồi luôn rồi.
Bả vai Doãn Triệt khẽ run lên, tựa như vừa bị anh dọa sợ nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt liền khôi phục bộ dạng ban đầu: “Cậu hung dữ cái gì chứ?”
Cái này mà gọi là hung dữ?
“Tôi đâu thể nào so sánh với bạn học nào đạp ghế, đập bàn được.”
“Đó là bởi vì cậu quấy rầy người khác trước.”
Tưởng Nghiêu giơ một ngón tay lên: “Đầu tiên, tôi không biết, cũng đã xin lỗi cậu rồi. Thứ hai, Dương Diệc Nhạc cũng không cảm thấy tôi quấy rầy cậu ấy, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi quấy rối bạn học? Bây giờ tôi tìm một chỗ để ngồi ăn cậu cũng chất vấn tôi, tôi làm gì có lỗi với cậu à?”
Tưởng Nghiêu liệt kê xong nói: “Nếu cậu có ý kiến với tôi thì ngay bây giờ đi nói chuyện với thầy đi đổi tôi thành người khác tất nhiên là tôi sẽ càng vui hơn.”
Tính tình của anh kỳ thật cũng không có gì tốt đẹp, đại khái là di truyền một nửa gen nóng nảy của ba nên không có mấy phần kiên nhẫn. Ngay cả việc theo đuổi Omega cũng thường chỉ kéo dài trong ba phút chứ đừng nói đến việc chịu đựng một Beta không biết trời đất như thế này.
Doãn Triệt vừa nhìn đã biết là một đại thiếu gia bị chiều hư không ai dám giáo huấn cậu ấy, vậy anh sẽ là người làm việc đó.
Lúc này đương giờ cao điểm, trong căng tin vô cùng ầm ĩ, bàn của bọn họ cách những bàn khác không xa cho lắm, không ai phát hiện mùi thuốc súng bàn bọn họ càng lúc càng nồng đậm ngẫu nhiên có mấy người đi ngang qua cũng nhanh chóng chuồn đi.
Doãn Triệt trầm mặc một lát, đột nhiên đứng lên bưng mâm cơm còn sót lại rất nhiều thức ăn của mình lên.
“Tôi không có chất vấn cậu.” Thanh âm cậu rầu rĩ: "Bình thường không có ai ngồi đối diện với tôi, tôi... Quên nó đi.”
Cậu bưng mâm cơm rời đi, cũng không quay đầu lại.
Tưởng Nghiêu đuổi theo bóng lưng cậu thấy cậu đi tới chỗ đổ thức ăn thừa đem thức ăn chưa ăn xong đổ hết rồi sải bước rời đi.
Đồng phục học sinh của cậu có chút rộng, bóng lưng càng hiện rõ vẻ đơn bạc.
Học sinh xung quanh chú ý thấy cậu đến gần đều tự giác nhường đường cho cậu, thật giống như đang né tránh một vị ôn thần.