Tưởng Nghiêu bắt được một thứ khá mềm mại, anh ngớ người, lập tức phản ứng lại rồi nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu.”
“Sao vậy?” Bạch Ngữ Vi ở phía đối diện nhìn qua.
“Tôi không cẩn thận chạm vào tay của cậu ấy.”
Thật ra thì không chỉ là chạm thôi, còn nắm nữa, sau khi nắm rồi anh cảm thấy việc tiếp xúc này quá tinh tế, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh còn bóp một cái nữa.
Lần này xong đời thật rồi.
Tưởng Nghiêu đã chuẩn bị xong tinh thần sẽ bị đạp ngã nhào khỏi ghế bất kỳ lúc nào, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể ngăn cản anh với bạn cùng bàn đánh nhau ở trong quán. Cho cậu chép bài tập về nhà ư? Không được, Doãn Triệt không cảm thấy lạ việc này, vậy nhận thầu các loại phí in tài liệu học tập? Không được, Doãn Triệt có thiếu số tiền này sao.
Cứ nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng anh đưa ra kết luận: xem ra đánh nhau là việc trời đã định sẵn rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play