Sáng sớm thứ hai, tôi mượn xe của Nghiêm Sơ Văn chở Ma Xuyên đi về phía huyện Cam.

Bằng Cát cách huyện Cam hơn hai trăm cây số, lái xe qua đó phải mất hơn ba tiếng đồng hồ.

Không biết có phải vì chuyện của Hạ Nam Diên nên tối qua Ma Xuyên ngủ không ngon không, hôm nay vẻ anh mặt đầy nét mệt mỏi.

"Hạ ghế xuống rồi ngủ một chút đi nhé? Tới rồi em sẽ gọi anh." Tôi nói.

Ma Xuyên từ từ hạ ghế xuống, tôi sợ anh ngủ bị lạnh nên đã tăng nhiệt độ trong xe lên cao một chút.

Trong xe yên ắng trở lại, chỉ còn tiếng uỳnh uỵch của lốp xe khi chạy trên con đường gập ghềnh.

Giờ này vẫn còn sớm nên trên đường núi ra vào Bằng Cát vẫn chưa có nhiều xe, tôi lái hồi lâu mà chỉ gặp được một đàn dê đang nghênh ngang đi dạo trên đường.

Giảm tốc độ xuống, tôi gần như là lái sát vào sau mông của bọn nó. Thế nhưng đám dê kia lại không hề có chút sợ hãi nào, gan to cực kì.

Tôi không nhịn được nên bấm còi, đàn dê bị giật mình, lúc này cuối cùng cũng tản ra một chút để xe chạy qua được.

Đàn dê tản ra hai bên, lúc xe chạy qua có mấy con không biết là bị sợ hay gì mà tự dưng nhảy vọt lên vách núi cao vót.

"Vãi l, dê nhện hả..." Vách núi kia dốc cỡ chín mươi độ, tụi nó chỉ nhẹ nhàng đạp một cái thôi mà cũng nhảy lên đó được luôn rồi.

"Đó là dê núi, tên được đặt là do thế." Bên cạnh vang lên giọng nói đầy vẻ thiếu ngủ của Ma Xuyên.

Tôi nhìn qua bên ghế phó lái một cái, chắc là Ma Xuyên thấy hơi chói mắt nên đang giơ một cánh tay lên che mắt lại. Trong xe hơi nóng nên anh đã cởi cái áo vest ngoài làm bằng vải cashmere ra, chỉ mặc một cái áo sơ mi và áo gile bên trong. Vất vả lắm mới thắt cà vạt ngay ngắn cho anh xong, vậy mà mới đó đã bị anh kéo lỏng ra rồi... Hình như anh không thích cái thứ siết chặt hết vào cổ này lắm.

"Đánh thức anh hả?" Tôi tưởng là vì mới nãy tôi vừa bấm còi vừa nói chuyện nên đã đánh thức anh.

"Không phải, vốn dĩ cũng không ngủ được gì mấy rồi." Anh buông tay xuống: "Anh vẫn đang nghĩ là có phải do cách giáo dục của mình có vấn đề gì đó hay không? Vậy nên mới khiến cho Kháp Cốt nó xảy ra chuyện lớn thế này mà cũng không nghĩ tới chuyện nói cho anh biết."

Hôm qua lúc anh nhận được cuộc gọi từ phòng giáo vụ của trường học bảo anh lên nói chuyện về vụ nghỉ học, thế nhưng mãi tới hôm nay Hạ Nam Diên vẫn không hề gọi điện thoại đến để nói về chuyện cậu ta đánh nhau cho anh biết.

"Lòng tự trọng của Tiểu Diên cao mà, chắc là không muốn để cho anh biết nó gây chuyện rồi, sợ anh thất vọng nên mới không dám nói cho anh biết." Với cái tính cách kia của Hạ Nam Diên thì hoàn toàn có khả năng giống như lời tôi nói.

Không chỉ có mỗi tên của cậu ta là "Ưng" mà tính cách cũng hệt như chim ưng vậy, vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo.

"Lúc anh ba tuổi mới phải rời xa cha mẹ, lúc đó anh đã có kí ức của mình rồi. Anh đã nhớ được chị anh cứ ôm lấy anh, khóc rất thảm, làm sao cũng không chịu buông tay ra. Anh không biết đã xảy ra chuyện gì nên chỉ có thể khóc cùng với chị ấy. Khóc mãi tới cuối thì cha mẹ kéo chị, Tần già kéo anh, khó khăn lắm mới tách được tụi anh ra."

Đây là lần đầu tiên Ma Xuyên nhắc tới những chuyện quá khứ này với tôi. Giọng của anh rất êm tai, dù cho giọng điệu có bình thản thì cũng tạo cho người ta cảm giác như đang đọc một bài tản văn tự sự vậy.

"Mấy năm đầu đó, chị vẫn luôn lén tới gặp anh. Sau này chị phát hiện ra, chị tới một lần thì anh sẽ bị phạt một lần, dần dần thì chị cũng không dám tới nữa."

"Năm anh mười tuổi, chị lại lén đến gặp anh. Chị nói chị đã yêu một người Hạ, nhưng cha mẹ đều không đồng ý, còn đuổi chị đi, đoạn tuyệt quan hệ với chị. Chị hỏi anh là có phải mình đã làm sai rồi không, anh đã nói với chị là người Hạ và người Tằng Lộc không có gì khác nhau cả, chị có thể yêu bất kì ai."

"Anh đã nói với chị, chị có thể yêu bất kì ai." Anh gần như là đang tự lẩm bẩm lặp lại câu này lần nữa, hệt như một nỗi canh cánh trong lòng anh: "Tên đàn ông đó đã nói là muốn đưa cha mẹ gã tới cầu hôn, sau đó thì một đi không trở lại nữa."

"Hai mươi năm trước, Thố Nham Tung ngay cả điện thoại bàn cũng không có chứ đừng nói tới điện thoại di động. Lần nào chị cũng phải đi đường rất xa, rất xa để gọi điện cho tên đàn ông đó, hỏi gã khi nào mới quay lại."

"Đối phương lúc nào cũng viện đủ loại lý do để lấy lệ với chị, nói là sắp quay lại rồi. Cuối cùng là hết năm này qua năm nọ, từ đầu tới cuối vẫn không hề thấy tung tích của gã. tới năm thứ năm, chị vẫn đợi gã, cảm thấy gã sẽ quay lại, nhưng điện thoại đã không gọi được nữa rồi."

"Cha mẹ anh cảm thấy chị làm mất mặt họ, mãi tới khi qua đời vẫn không chịu nhận lại chị. Một mình chị nuôi dưỡng Kháp Cốt, tuổi còn trẻ như thế mà đã vất vả thành bệnh, không tới ba mươi tuổi đã chết rồi."

"Trong lúc hấp hối, anh đã tới thăm chị. Chị nhận ra anh nhưng chỉ gọi anh là "Tần già", chị kéo lấy tay anh, mong anh có thể chăm sóc cho con chị."

"Năm đó gió ở biển Ba Tư rất lớn, chị là người kế tiếp sau cha nuôi của anh, là người thân thứ hai có nghi thức tang lễ do anh chủ trì."

"Năm năm nay, anh vẫn luôn cho rằng mình đã nuôi dưỡng Kháp Cốt rất tốt..."

Đằng trước là đường đất thẳng tắp không có xe, không có tính nguy hiểm gì. Tôi thấy anh đã bắt đầu nghi ngờ bản thân, dáng vẻ rõ ràng là đã nhận phải đả kích sâu sắc, thế nên vội vàng kéo tay anh qua nắm chặt lấy.

"Không sao, không sao, chắc chắn không phải là vấn đề của Tiểu Diên đâu. Tiểu Diên và Lê Ương đã được anh nuôi tốt quá trời mà, đứa nào đứa nấy muốn thông minh có thông minh, muốn dễ thương có dễ thương, còn rất hiểu chuyện nữa." Tôi vắt hết não ra để nghĩ từ ngữ an ủi anh: "Có em đây mà, em sẽ lên nói chuyện với nhà trường, chắc chắn sẽ không để cho Kháp Cốt bị đuổi học đâu."

"Em nói anh nghe nè, em mới là đứa nhỏ quậy phá chuyên gây sự không được dạy dỗ thật sự nè. Hồi em còn nhỏ có một lần ba em muốn chữa lành tình cảm cha con với em, đón em về nhà ông ta ăn. Em thừa cơ lén trốn ra ngoài, rạch hết xe trong sân bọn họ, xong thì bị người ta bắt quả tang tại trận."

"Mấy người đó hỏi em là con nhà ai, em dẫn luôn họ tới gặp ba em. Anh không thấy được cái nét mặt y hệt như ăn phải cức của ổng đâu."

Ma Xuyên cười khẽ một tiếng, luồng năm ngón tay vào kẽ tay, đan xen mười ngón với tôi: "Rồi sao?"

"Rồi em trốn luôn chứ sao, không lẽ còn ở lại đó đợi bị đánh hả?"

Sau này Bách Tề Phong có tới tận nhà đòi dạy dỗ tôi, ngược lại còn bị bà ngoại tôi dội cho một thau nước rửa chân tới lạnh lòng, đó mới gọi là hả lòng hả dạ.

-

Lúc tới huyện Cam thì đã là giữa trưa, nhưng vì chuyện quá gấp nên chúng tôi cũng không thèm đi ăn. Tôi đỗ xe lại trước cổng trường học, Ma Xuyên bấm gọi cho chủ nhiệm lớp Hạ Nam Diên.

"Thắt lại cà vạt xong rồi này." Trong lúc đợi đối phương tới đón chúng tôi thì tôi đã thắt chặt lại cái cà vạt lỏng lẻo của Ma Xuyên lần nữa, chỉnh cổ áo sơ mi lại cho ngay ngắn.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên vội vã đi từ trong trường ra.

"Anh là cậu của Hạ Nam Diên phải không?" Đặc điểm mũi cao, mắt sâu của người Tằng Lộc rất dễ nhận ra, cộng thêm Hạ Nam Diên cũng rất giống cậu nên chủ nhiệm lớp vừa nhìn cái đã nhận ra được thân phận của Ma Xuyên ngay.

Cô đưa tay ra: "Chào anh, tôi là chủ nhiệm lớp của Hạ Nam Diên - Vương Phương."

Ma Xuyên: "Phải, tôi là cậu của Hạ Nam Diên. Chào cô, cô Vương."

Sau khi bắt tay với Ma Xuyên thì Vương Phương lại nhìn về phía tôi, không chắc lắm nói: "Anh là?"

"Tôi là chú của Hạ Nam Diên." Tôi cười cười, chủ động đưa tay ra.

Vương Phương sửng sốt nhưng vẫn bắt tay với tôi.

Cô dẫn chúng tôi đi vào trong sân trường, trên đường thì cô cũng nói sơ qua sự việc.

Khác với cuộc gọi mà Ma Xuyên nhận được, lời kể của Vương Phương nói nghiêng về Hạ Nam Diên nhiều hơn, chi tiết cũng đa dạng hơn.

"Vào hôm thứ bảy, có hai em nữ tộc Tằng Lộc đi mua bút vở, bị mấy đứa nhóc lưu manh quấy rối..."

Mấy đứa lưu manh thấy hai cô gái xinh đẹp nên muốn xin số điện thoại của hai cô gái, nhưng hai đứa này lại không cho nên dây dưa với nhau tới tận cửa trường. Trong đó có một cô gái tên Tô Đoá, trong quá trình đó đã bất cẩn làm rơi tín ấn của mình, bị mấy đứa lưu manh kia nhặt được.

Tô Đoá vốn dĩ gặp phải quấy rối đã sợ rồi, giờ còn mất tín ấn nữa thì càng khiếp hồn khiếp vía hơn. Cô nhóc khóc nức nở chạy đi kể chuyện này cho anh trai Tả Dũng của cô nhóc.

Không nói còn đỡ chứ vừa nói thì anh của cô nhóc lại là một đứa tính tình nóng nảy, kéo thẳng một nhóm người Tằng Lộc đi tìm mấy đứa lưu manh kia tính sổ, xả giận cho em gái mình.

Hạ Nam Diên muốn cản cũng không cản được, sợ xảy ra chuyện nên đã đi cùng. Vậy mà cuối cùng đứa đánh dữ nhất cũng là cậu ta.

"Cảnh sát phải lấy vòi cao áp của tiệm sửa xe bên đường phun về phía mấy đứa nó mới tách được cả đám ra. May là mấy đứa nó vẫn còn là vị thành niên, chứ nếu đã thành niên rồi thì đã bị bắt hết lại cả đám từ lâu rồi!" Tuy là nói nghiêng về phía Hạ Nam Diên nhưng Vương Phương vừa nhắc tới chuyện này thì vẫn rất giận.

Ma Xuyên im lặng không nói gì, cũng không phát biểu ý kiến gì.

Tôi thấy vị giáo viên chủ nhiệm này cũng rất hiền lành, biết nghĩ cho học sinh nên thử dò hỏi: "Chúng tôi nhận được điện thoại nói là trường học muốn đuổi học Tiểu Diên. Cô cảm thấy là quyết định này còn có thể xoay chuyển được không?"

Vương Phương trầm ngâm một lúc, lại hỏi: "Chủ yếu là mấy đứa nhóc lưu manh kia bị thương khá nghiêm trọng, phụ huynh của mấy đứa nó lại là người bản địa nên đã ầm ĩ tới trường học. Hiệu trưởng sợ sự tình càng ngày càng nghiêm trọng khó giải quyết nên đang ý định hi sinh Hạ Nam Diên và Tả Dũng."

Tôi nghe xong là biết có hi vọng nên lại hỏi: "Vậy nếu như bồi thường đầy đủ, phụ huynh đối phương không quậy nữa thì có phải là hiệu trưởng sẽ không đuổi học hai đứa nó nữa không?"

"Vẫn phải xem ý của hiệu trưởng thôi." Vương Phương không nói chắc chắn được.

Hiệu trưởng của Nhất Trung là một ông già trọc đầu, hơi mập mạp, hơn năm mươi tuổi, từ lúc tôi và Ma Xuyên bước vào văn phòng tới giờ mông cũng không thèm nhấc dậy.

"Cô Vương, cô đi gọi hai học sinh của lớp cô xuống đây." Ông ta hếch hếch cằm lên, chỉ huy Vương Phương.

"Vâng, tôi đi ngay đây." Vương Phương còn chưa kịp ngồi xuống lại đi ra ngoài rồi.

Trong văn phòng ngoại trừ ông già hiệu trưởng ra thì còn có một người đàn ông trung niên cỡ hơn bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, mồm nhọn mặt khỉ, tự xưng là quản lý giáo dục của Nhất Trung.

"Hai người ai là phụ huynh của Tả Dũng, hai là phụ huynh của Hạ Nam Diên?" quản lý giáo dục hỏi.

"Chúng tôi đều là phụ huyh của Hạ Nam Diên." Tôi nói.

Trước bàn làm việc có sáu cái ghế sofa, chia thành hai hàng. Tôi và Ma Xuyên ngồi kế nhau, quản lý giáo dục ngồi đối diện chúng tôi.

"Tại sao phụ huynh của Tả Dũng lại không tới?" Vừa nghe thấy chỉ có một nhà tới là quản lý giáo dục đã nhăn mày lại.

Ma Xuyên dịu giọng nói: "Tôi có thể thay mặt họ giải quyết toàn quyền."

Quản lý giáo dục đẩy đẩy kính, vẻ mặt khôn lỏi: "Vậy lát nữa anh nhớ viết cam kết, đừng để tưới lúc đó phụ huynh lại đến đây quậy."

Tới lúc này thì trong lòng tôi đã thấy hơi khó chịu rồi.

"Vốn dĩ là nơi có tài nguyên giáo dục tốt có thể giúp đỡ cho nơi có tài nguyên giáo dục kém là một chuyện tốt. Mới đầu khi tôi nhận cái nhiệm vụ này cũng rất là vui." Một tay hiệu trưởng cầm ly trà, một tay mở nắp ra, thổi nhẹ lá trà trên mặt nước, nói: "Nhưng mấy đứa nhỏ này quá không biết điều rồi, chỉ vì cái ghim cài ngực mà đã đánh người ta thành thế kia..."

"Không phải trâm cài ngực, là tín ấn." Ma Xuyên sửa lời ông ta: "Tín ấn rất quan trọng với tộc chúng tôi, mang theo từ lúc sống tới lúc chết, không phải là một món trang sức đơn giản như thế."

Động tác của hiệu trưởng hơi khựng lại, giọng điệu hơi qua loa lấy lệ: "Rồi rồi rồi, tín ấn, tín ấn rất quan trọng." Ông ta uống một ngụm trà, chẹp miệng, nói: "Mới đầu trong thành phố cũng là vì nể mặt Tần già của các anh nên mới thực hiện hạng mục này. Tôi nhận được uỷ thác của cục trưởng Lý, vốn dĩ rất muốn thực hiện hạng mục này thật tốt. Bây giờ thì xem ra là phải làm cho cục trưởng Lý và Tần già thất vọng rồi."

Dáng vẻ làm bộ làm tịch này của ông ta tự nhiên làm tôi nhớ tới Bách Tề Phong nên nhất thời càng khó chịu hơn.

Tôi quay qua Ma Xuyên, kề sát vào tai anh nhỏ giọng nói: "Bọn họ không biết anh là Tần già hả?"

Ma Xuyên liếc tôi một cái, chỉ nói hai chữ: "Khiêm tốn."

"Chắc là hai người cũng không quen cục trưởng Lý đâu, tôi nói cho hai người nghe cục trưởng Lý này ấy..." Năm phút sau đó ông ta cứ ngồi đó nói liến thoắng ông ta có quan hệ gì với cục trưởng Lý, còn quản lý giáo dục thì hệt như tay sai của ông ta ngồi đó phụ hoạ để ông ta không phải nói chuyện một mình không ai quan tâm.

Hai người một tung một hứng, mãi tới khi Vương Phương quay lại văn phòng rồi thì mới dừng lại.

Cô đi đằng trước, chặn cửa lại để cho hai nam sinh mặc đồng phục đằng sau đi vào.

Trên trán Hạ Nam Diên vẫn đang quấn băng gạc, vừa nhìn thấy chúng tôi thì trợn tròn hai mắt cứ như là thấy ma vậy.

Nam sinh còn lại đi theo sau cậu ta chắc là Tả Dũng, thấy cậu ta không chịu đi tiếp nên thò đầu ra nhìn vào. Vừa thấy Ma Xuyên thì cũng bị dọa hết hồn, hét toáng lên: "Tần, Tần già?! Sao ngài lại tới đây?"

"Phụt!" Hiệu trưởng phun hết ngụm trà nóng ra ngoài, lá trà rơi lả tả xuống đất như thiên nữ rải hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play